Nhà hàng này làm ănthực tốt, đến tầm trưa, thực khách đã ngồi kín sảnh, nhưng trong nhà ănkhung cảnh rất thơ mộng tao nhã, không hề ầm ĩ.
Sắc màu lam huyền ảo của nhà hàng cùng với tiếng đàn du dương của Đồng Đồng tự hồ khiến thực khách mê mẩn.
Đến khoảng 12h là lúc mà Đồng Đồng sắp được nghỉ, tầm này khách cũng đã bớt dần.
Đồng Đồng ngồi sau dương cầm, chuyên tâm đàn nốt một khúc, diễn tấu xong khúc này là cô có thể nghỉ.
Xong việc, cô muốn đi mua ít đồ về làm cơm cho Lôi Dương ăn, phải làm một bữa tiệc lớn để cảm ơn Lôi Dương.
Tiếng đàn chậm rãi kết thúc, Đồng Đồng dứng dậy khom người hướng về khán giả cúi chào, sau đó rời đi, chuẩn bị đồ ra về.
Ra khỏi nhà ăn, Đồng Đồng định đi tới siêu thị để mua đồ, vừa bước đượcmấy bước thì bên người có tiếng xe đến gần, chiếc xe dần dừng lại.
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt nam tính, người này mỉmcười, lộ ra hàm răng trắng bóng: “Cô đi đâu, tôi chở cô đi!”
Tuyngười này cười nhưng Đồng Đồng không hề cảm thấy có chút thiện ý nào, nụ cười đó rất giả tạo, làm cho người ta không thoải mái.
Cô không biết người đàn ông này!
“Cám ơn anh, tôi không cần”. Đồng Đồng xã giao nói. Nói xong tiếp tục bước đi.
“Cô đàn rất hay, liệu có phải là nghệ sỹ chuyên nghiệp không?” Người đànông vẫn chưa từ bỏ ý định, chậm rãi mở cửa xe đi theo Đồng Đồng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-co/1959783/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.