Trong lời nói của Lôi Dương như chứa lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào tâm trí Đồng Đồng, cô tứcgiận nói: ” Nếu anh đã cho là như vậy, vậy thì còn nói cần em làm gì ,nếu anh cho rằng em là cô gái như vậy, thì vì sao anh lại cảnh cáo emkhông được rời đi”
Tức giận chuyển thành đau thương, nước mắt đãngân ngấn, cô không muốn thấy tình trạng lúc này của Lôi Dương, ĐồngĐồng cúi đầu nghẹn ngào nói: “Một khi đã như vậy… em nghĩ rằng em sẽ rời đi, không cần ở nơi này nữa, cho nên… anh hãy buông tay em ra… em không muốn mỗi ngày cãi nhau với anh… buông… buông tay em ra.”
LôiDương nghe Đồng Đồng vừa nói vừa nức nở khóc, trong lòng đau xót, sắcmặt xanh mét, anh lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rồi, em chỉ có thể là củatôi, cho nên em phải thành thật ở bên cạnh tôi, đừng hòng đi nơi khác.Nếu em muốn tôi tin tưởng em, thì đừng để tôi nhìn thấy em và hắn cạnhnhau.”
Đồng Đồng lắc đầu nói: “Không, A Dương, anh ấy là bạn của em, anh không thể bắt em tránh mặt anh ấy được.”
Lôi Dương ôm lấy Đồng Đông, trong mắt mang theo một tia lạnh lùng tức giận, gương mặt hiện rõ sự bất đắc dĩ, trầm giọng nói: “Em không phải là yêutôi sao, lẽ nào tôi không phải là người em yêu, nghe tôi một lần cũngkhông được sao?”
Đồng Đồng nước mắt giàn dụa, ngước ánh mắt đau khổ nhìn Lôi Dương.
Lôi Dương khẩu khí dịu đi một chút nói: “Hãy chứng minh cho tôi thấy là emyêu tôi đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-co/1959773/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.