Lôi Dương nghe Đồng Đồng lớn tiếng la, trái tim run rẩy thật mạnh . Tay anh buông cằm Đồng Đồng ra, bắt lấy bả vai Đồng Đồng, giận dữ nói: "Khôngcần cố ý chọc giận tôi có biết hay không! Em nên biết chọc giận tôi sẽcó kết quả gì!"
Trong tiềm thức, anh hy vọng là Đồng Đồng yêuanh. Hy vọng giờ phút này cô nói không thương là giả dối, chỉ là anhkhông thừa nhận bản thân để ý Đồng Đồng có yêu hay không yêu anh.
Đồng Đồng nước mắt lưng tròng, bi thống nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Lôi Dương, thương tâm nói: "Chính là sự thật, là thật!" Đồng Đồng nóixong cười lạnh một tiếng: "Anh không phải cho rằng hai năm trước tôi đãphản bội anh sao? Như vậy chuyện tôi làm bây giờ lại có đáng gì?"
Đồng Đồng nhìn gương mặt xanh mét của Lôi Dương, nước mắt chảy càng lúc càng nhiều .
Cô không biết nói như vậy là trừng phạt Lôi Dương vô tình, trừng phạt LôiDương gián tiếp làm cho đứa con mất đi, hay là trừng phạt bản thân thấtchức . Là cô không có bảo vệ tốt đứa nhỏ ...
Nếu là trừng phạt cả hai người, như vậy thì cùng nhau xuống địa ngục đi!
Cùng mất đi đứa nhỏ, cùng nhau xuống địa ngục đi. Lôi Dương để ý chuyện hainăm trước Đồng Đồng có hay không phản bội như vậy, hiện tại cũng hồ đồgiống nhau thôi .
Lôi Dương nhìn biểu tình kiên định và thànhthật của Đồng Đồng, trên mặt anh lộ ra một nụ cười lãnh khốc tàn nhẫn,lạnh lùng nói: "Cô nghĩ tôi sẽ buông tay như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-co/1959761/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.