Hân đồng rời khỏi Lôi Dương, cô muốn Lôi Dương không tìm cô nữa, muốn anh buông tay đi,anh đã nhận đứa bé là của anh, vậy anh sẽ để cô tùy ý sinh con mà khôngđoái hoài sao!
Vậy ra anh vẫn tin lời nói dối của cô, tin đứa bé không phải là con anh !
Thế nhưng cho dù thế nào thì từ lúc chia tay với Lôi Dương ở bệnh viện đến nay, Đồng Đồng vẫn chưa nhìn thấy anh.
……
Trong quán bar một người đàn ông đang uống rất nhiều rượu, nhưng anh vẫn uống liên tục những cốc rượu cháy nồng.
Một khuôn mặt trong trạng thái say rượu, một khuôn mặt mang theo bi thươngvà bất đắc dĩ, đôi mắt say mang theo tia nhìn đau đớn mất mát.
Dù đã say đến mức không còn cái gì là hình tượng để mà nói, thế nhưng cảngười anh vẫn toát lên vẻ lạnh lùng đẹp đẽ, thỉnh thoảng lại có nhữngánh nhìn của các cô gái liếc về phía anh.
“Cho tôi rượu”, người đàn ông yêu cầu rượu, từng ấy rượu có vẻ như chưa bao giờ là đủ.
Người pha rượu lại đặt một cốc rượu lên bàn.
Người đàn ông đẹp trai bên cạnh giật lấy cốc rượu rồi nói: “Lôi! Đủ rồi, đừng uống nữa!” Người được gọi là Lôi, khuôn mặt sắc nét đẹp đẽ, hiển nhiênlà Lôi Dương !
Người đàn ông bên cạnh chính là người bạn đã nói cho Lôi Dương biết nơi Đồng Đồng ở khi cô sang nước ngoài.
Lôi Dương không kiên nhẫn gạt tay người kia ra, tức giận nói: “Mặc kệ tôi,tôi gọi cậu đến uống rượu không phải là để cậu giáo huấn tôi”
“Xảy ra chuyện gì!” Người đàn ông kia khó hiểu hỏi.
“Cô ấy đi rồi!” Lôi dương nói năng mơ hồ.
“Cô ấy? Đi rồi?”
“Đi rồi, thế thì tìm về không phải là được sao!”
“Tìm về ư. . . Cô ấy nói. . . Không hề yêu tôi. . . . Cô ấy đã từng yêu tôisao? . . .” Lôi dương nói ở quầy bar, không rõ là vì quá đau buồn hay vì đã uống quá nhiều.
Người đàn ông kia nhìn thấy Lôi Dương tiềutụy, liền rút tiền ra đưa cho người pha rượu rồi mỉm cười về phía LôiDương, đỡ Lôi Dương ra ngoài.
Vì một người phụ nữ, vì một thứđáng buồn cười gọi là tình yêu, một người thật sự có thể thất thường như thế sao? Lôi Dương, người đàn ông thế gian không ai bì nổi, kẻ trênthương trường lãnh khốc tàn nhẫn, giờ phút này lại say vì tình sao?
Người đàn ông không tin nổi thầm lắc đầu, anh đỡ Lôi Dương vào xe rồi cũng ngồi lên khởi động xe.
……
Sáng hôm sau.
Lôi Dương đầu đau như búa bổ, lắc lắc đầu thật mạnh mới thấy đỡ hơn mộtchút. Anh theo thói quen tìm kiếm hình bóng của Đồng Đồng, thế nhưngtrong khoảng không tĩnh lặng của căn phòng chỉ có mình anh.
Anhngồi dậy nhìn thấy mình vẫn mặc vest, xem ra tối qua cũng cứ như thế này mà ngủ. Nhất định là anh đã uống nhiều lắm nên mới không nhớ nổi mìnhvề nhà như thế nào.
Trên quần áo có một mùi rượu khó tan, mùi của Đồng Đồng trên đệm đã bị mùi rượu thay thế.
Lôi dương bực mình đứng dậy, cởi bộ vest trên người ra ném xuống đất. Cởi đồ xong anh đi vào phòng tắm.
Đi tới trước cửa lại nghe thấy tiếng người đang tắm.
Là ai? Đồng Đồng sao?
Lôi dương dừng bước nhìn về phía phòng tắm, trái tim anh đập mạnh.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại, bước ra khỏi phòng tắm là một người đàn ông người quấn khăn tắm, đầu ướt nhẹp xuất hiện trước mặt LôiDương. (anh ơi tưởng bở kìa ^^)
Anh bực mình nói: “Đáng chết, sao lại là cậu!”
“Đúng vậy, không phải tôi thì là ai, cậu tưởng là cô gái đã bỏ đi của cậuchắc?” Nói xong anh đi thẳng ra phòng khách, giữa đường đột nhiên quaylại nói: “Mà tôi không phải tên là đáng chết nhá, xin cậu gọi cái têncho tôi nhờ, tôi là Cao Dã!”
Nói xong anh cười xòa một tiếng rồi đi tìm quần áo mặc.
Lôi Dương đi theo phía sau Cao Dã: “Mặc quần áo vào rồi biến khỏi đây nhanh!”
Cao Dã hoàn toàn không để ý tới câu nói của Lôi Dương, thoải mái chọn lấymột bộ đẹp nhất của Lôi Dương rồi tự nhiên mặc vào như đúng rồi, khôngthèm hỏi Lôi Dương lấy một tiếng.
“Không cần vội đuổi người tathế chứ, người ta cô đơn lắm đấy, chăm sóc một tên say rượu cả đêm! Đốiđãi với tớ như thế cẩn thận sét đánh nha!”
“Đáng chết, tôi không có tâm trạng nói đùa với cậu!” Lôi dương nói xong, bực tức đi vào phòng tắm.
“Lôi!”
“Tớ không biết gì hết, chỉ biết cậu đã vì một người con gái mà đánh mất chính mình, đi tìm cô ấy đi, nói cậu yêu cô ấy!”
“Cô ta đã từng phản bội tôi, tôi sao có thể nói yêu cô ta được!” Lôi dương nổi giận quát. Thần sắc hỗn loạn.
“Nói như vậy cậu hận cô ấy, đã hận thì sao còn khổ sở làm gì!” Cao Dã hy vọng Lôi Dương đã nghĩ thông.
“Được rồi đừng nói nữa, đi làm chuyện của cậu đi!” Lôi Dương cô gắng kìm chế.
“Được, tớ đi đây!”
Cao Dã nhìn đôi mắt của Lôi Dương , đôi mắt giống như của người đã không có thuốc chữa , đi đến trước cửa thì lại lớn tiếng nói: “Nếu sự không thểquên được người con gái đó thì hãy bỏ qua tất cả những điều không vuitrước đây đi!”
Lôi Dương đi vào phòng tắm không quay đầu lại.Trong phòng tắm cũng có kí ức bọn họ ở chung ùa về. Lôi dương khổ sởnhắm mắt lại!
……
Lôi gia.
“LôiDương đã mấy ngày không đi công ty ?” Trên khuôn mặt Lôi Lâm đều là vẻkhông hài lòng, mấy ngày nay đã không ai nhìn thấy Lôi Dương đến côngty.
“Có chút ngày rồi !” Kẻ bị gọi đến nói chuyện là Lôi Hướng Đông thông báo.
“Thật sự là càng lúc càng không giống ai” Lôi Lâm tức giận đấm tay xuống bàn.
Lôi Lâm nhìn đứa con thứ hai trước mặt, Lôi Hướng Đông, nó nhất định sẽ biết Lôi Dương gần đây đi đâu.
Ông có chút không kiên nhẫn nói: “Nói ngay, vì chuyện gì!”
Lôi Hướng Đông cười nói: “Bố à, thái độ của bố với con lúc nào cũng khắt khe như vậy!”
Lôi Lâm nhíu mày, không hài lòng nói: “Rốt cuộc có chuyện gì!”
“Người đàn bà của anh cả có thai !”
“Cái gì?” Tay Lôi Lâm giật giật, hiển nhiên tin tức này đối với ông ta gây đả kích không nhỏ.
“Chính là người phụ nữ hai năm trước đã khiến anh cả hôn mê, cô ta đang mangthai con của anh cả!” Khuôn mặt nham hiểm của Lôi Hướng Đông tràn ngậphận ý với ld.
“Chuyện này còn có ai biết!” Lôi lâm cẩn thận hỏi.
Lôi Hướng Đông âm hiểm cười nói: “Bố yên tâm, người không nên biết con đã dùng tiền bịt miệng rồi!”
Đôi mắt Lôi Lâm vẫn giữ sắc thái như cũ!
Lôi Hướng Đông nhìn Lôi Lâm, ướm lời: “Bố, bây giờ phải làm sao. . . .Anhcả đã có hôn ước với Đan gia, nếu nhà họ biết, chỉ sợ. . . .”
“Đừng nói nữa !” Lôi Lâm quát những lời tiếp theo của Lôi Hướng Đông xuốnghọng, nếu nhà họ Đan biết kết quả thế nào chả lẽ ông không biết.
Đan gia là nhân vật tai to mặt lớn, nếu chuyện này lộ ra thì nhất định họsẽ cảm thấy Lôi gia làm mất mặt họ, đến lúc đó thì đừng nói là giúp đỡ,chỉ cần Đan gia mà nói xấu một câu thì nhất định sẽ ảnh hưởng không tốtđến lợi ích kinh tế của Lôi gia.
“Nhất định không thể để Đan gia biết chuyện này!” Lôi Lâm có chút tức giận nói.
“Vậy chỉ có cách kia!” Giọng nói nham hiểm của Lôi Hướng Đông lần thứ hai vang lên.
Lôi Lâm trở nên trầm tư.
Lôi Hướng Đông chăm chú quan sát biểu hiện của Lôi Lâm.
“Cô gái kia đang ở đâu?” Lúc lâu sau Lôi Lâm hỏi.
“Ở cùng người nhà tại nông thôn, có vẻ như cô ta đã chia tay với anh cả,nhưng khó tránh khỏi việc sau này sinh đứa bé muốn anh cả giúp đỡ!”
“Tạm thời không cần kinh động bọn họ, không được động đến bọn họ, ta đã có chủ ý rồi!”
“Con biết rồi!”
Lôi Lâm có tính toán của mình, trên khuôn mặt căn bản lo lắng của Lôi Lâm vẫn rất bình tĩnh.
Còn Lôi Hướng Đông cũng có mục đích của hắn.
“Đi tìm anh cả của anh về đây!”
“Dạ!” Lôi Hướng Đông đang chìm trong suy nghĩ bất thình lình bị bất ngờ.
“Ta nói đi tìm anh cả của anh về!”
“Vâng!”
……
Lôi Dương không kiên nhẫn ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nhà họLôi, Lôi Lâm nổi giận nhìn Lôi Dương, vì đứa con ngỗ nghịch không thểdạy dỗ mà cơn tức bộc phát.
“Anh đây là cái kiểu chết tiệt gì,thân là người lãnh đạo nhà họ Lôi mà đã vài ngày không đi công ty! Là vì đàn bà sao? Đã quên những chuyện người đàn bà kia làm với anh sao, đãquên rồi sao?”
Lôi Dương ngồi dậy, giọng lạnh lẽo nói: “Chuyện của tôi không cần bố quản!”
“Tôi là bố anh, tôi sao có thể không quản, năm ấy tôi cầu xin cô ta ở lạinhưng cô ta không chịu, bởi vì anh là một thằng tàn phế, hiện nay anh đã mạnh khỏe trở lại, đương nhiên cô ta sẽ lại quấn lấy anh , anh đã làngười đã đính hôn, không làm cho Lôi gia chút chuyện được sao, chẳng lẽanh đã quên đàn ông nhà họ Lôi không thể cưới người phụ nữ mình yêusao!”
“Được rồi! Đừng nói nữa !” Lôi Dương nổi giận ngăn khôngcho Lôi Lâm nói tiếp, xoay người đi không hề ngó ngàng tới Lôi Lâm đi ra ngoài.
“Đồ hỗn tử nhà anh đi đâu?”
“Tôi đi công ty, tôi đang đi làm! Như vậy bố đã hài lòng chưa!”
Lôi Dương rời khỏi, để lại Lôi Lâm tức giận phía sau. Anh chạy xe về phíacông ty, đi được nửa đường đột nhiên anh dừng lại trước cửa một nhàhàng.
Chỗ này từng là nơi Đồng Đồng đi làm!
Lôi Dương không khỏi xuống xe bước vào trong nhà hàng.
Nhà hàng vẫn bố trí đẹp như vậy, đập vào mắt anh chính là một cây đàn piano màu trắng.
Bên tai anh lại văng vẳng khúc nhạc kia.
Cây đàn che khuất khuôn mặt của người đàn khiến anh không thể nhìn thấy,thế nhưng anh có một loại hy vọng, hy vọng rằng người đang đàn kia chính là Đồng Đồng của anh.
Lôi Dương không biết đang đắm chìm trong khúc nhạc hay trong tưởng niệm, phục vụ đến hỏi cũng không lấy được sự chú ý của anh.
Mãi đến lúc khúc nhạc đã hết, người đàn đứng lên chào mọi người, Lôi Dương mới hoàn hồn.
Không phải Hân Đồng, khúc nhạc giống nhau, nhưng không phải là một người.
Lôi Dương không quan tâm đến ánh mắt nghi hoặc của người phục vụ, quay người rời khỏi nhà ăn!
Trên khuôn mặt anh là thất vọng, trong lòng đều là nỗi nhớ nhung với Đồng Đồng, còn có đau đớn.
Anh nhớ cô, nhưng lại không đi tìm cô!
Như Hân Đồng đã nói, kết thúc như vậy không phải là tốt lắm sao?
Thế nhưng bên tai anh lại văng vẳng những lời Lôi Lâm nói!
Cô sợ anh là thằng tàn phế, cô không cần anh , rời khỏi anh, vứt bỏ anh!
Lôi Dương lâm vào tình trạng hỗn loạn!
……
Hôm nay, trời xanh mấy trắng, tôi đã ở vùng nông thông này cùng người nhàđã được chút ngày, người ở đây rất tốt bụng và lương thiện, nhưng tôi sợ họ hỏi tại sao không thấy cha của đứa trẻ.
Tôi không biết phảitrả lời bọn họ thế nào, tôi biết bọn họ không có ác ý, nhưng nó lại vôtình chạm đến nỗi đau của tôi, khiến tôi lại nhớ về anh ấy.
Đứa bé đã được bốn tháng, sau này sinh ra, nó sẽ hỏi tại sao nó chỉ có mẹ mà không có bố.
Phiền lòng ý loạn!
Chia tay với anh đã được hai tháng , mặc dù anh thực vô tình, mặc dù anh làm tôi đau lòng, tôi vẫn không quên được anh.
Không thể quên được anh đã làm cho tôi rung động, cảm giác ấy không người nào có thể mang lại cho tôi.
Ái tình đôi khi thật giống như độc dược.
Biết rõ là độc dược, thế nhưng vẫn cứ uống! Tôi nghĩ đây chính là ái tình!
Vết thương găm vào trong tim, tôi sẽ dùng thời gian từ từ chữa lành, thếnhưng vết thương này như trận hồng thủy tràn vào trong tim.
Thật sự rất tưởng nhớ anh, nhớ dáng vẻ của anh!
Nhớ nhung là một cảm giác vừa ngọt ngào vừa như tra tấn, tôi phải vượt quanỗi nhớ nhung như vậy, dùng tất cả ý nghĩ của tôi để vào đứa con sắp rađời!
Mãi đến bây giờ tôi vẫn không hận anh. Có lẽ có thất vọngvới anh, có nén giận, thế nhưng vẫn không có hận, tôi sao có thể hận một người đàn ông đã dám chết vì tôi.
Mặc dù là có oán hận, nhớ anh cũng thật tốt, oán hận sẽ từ từ tiêu tan.
Hân đồng gác bút lại, đem những tấm sự của mình gấp lại sau trang giấy, đặt vào ngăn kéo.
“Hân Đồng có người tới tìm con !” Giọng bà Lê truyền tới từ phòng khách
Nói là phòng khách thực ra là một căn phòng nhỏ giữa ngôi nhà, bọn họ ở một ngôi nhà nhỏ, mặc dù không phải là nhà cao cấp sang trọng gì, nhưng ỏrất thoải mái. Lịch sự tao nhã.
“Ai vậy ạ?” Hân đồng có chút nghi hoặc hỏi, ai lại tới tìm cô? Chẳng lẽ là Tuyết Mạn? Hân Đồng thầm đoán rồi đi ra phòng khách.
“Đồng Đồng!”
Vừa mở cửa vào phòng khách, Đồng Đồng đã nghe thấy một giọng nói quenthuộc, tầm mắt của cô dừng lại trên người vừa gọi tên cô, vui sướng gọi: “Tân Nhiên!”
“Có phải rất bất ngờ không?” Tân Nhiên mỉm cười hỏi.
“Đúng vậy, Tân Nhiên, sao anh lại về !” Đồng Đồng sau khi vui vẻ trở nên nghi hoặc, Tân Nhiên đi nước ngoài ít nhất cũng phải hai năm, lúc này mớiđược mấy tháng mà!
“Lần này anh về có việc ,được nghỉ mấy ngày anh đến thăm em!”
“Anh về được bao lâu?”
“Có thể là một tuần!” Ánh mắt Tân Nhiên quay về đánh giá Đồng Đồng, nhìn thấy cái bụng nổi lên của cô.
“Đồng Đồng con tiếp chuyện Tân Nhiên nha, mẹ đi chuẩn bị cơm trưa! Trưa nayăn cơm cùng nhau!” Bà Lê khó khăn lắm mới nhìn thấy Đồng Đồng cười nêntâm trạng cũng rất vui vẻ.
“Mẹ, con giúp mẹ!”
“Không cần,con cứ tâm sự với Tân Nhiên đi, mẹ tự làm!” bà nói với Đồng Đồng xonglại quay sang Tân Nhiên: “Tân Nhiên, các con nói chuyện đi, bác đi chuẩn bị đồ ăn!”
“Bác vất vả rồi !”
“Có gì đâu!” Bà Lê nói xong đi ra ngoài.
Ánh mắt Tân Nhiên kì lạ nhìn Đồng Đồng, lắc đầu nói : “Aiza, Đồng Đồng , em béo lên rồi !”
Đồng Đồng nhìn thấy Tân Nhiên cười tủm tỉm, cô bật cười nói: “Anh biết không Tân Nnhiên, lúc anh đùa cũng không buồn cười, nhưng dáng vẻ bình thường của anh còn buồn cười hơn!”
Trên khuôn mặt nhã nhặn tuấn mỹ củaTân nhiên nổi lên một nụ cười rộng mở, vui vẻ nói: “Thế hả? Đúng vậy …,cậu nhóc trong bụng em ngoan không!”
“Cũng may không làm em khó chịu!” Đồng Đồng dịu dàng cười.
“Nếu không có chuyện xảy ra lần trước thì bây giờ anh đã là bố của cu cậurồi, anh thật đáng thương quá!” Tân Nhiên tỏ vẻ đáng thương, giọng nóihờn giận.
Đồng Đồng nhìn Tân Nhiên nói: “Là cu cậu này không có phúc!”
“Nói lung tung, ai bảo không có, em cưới anh là được rồi, ở trong nước kết hôn rất đơn giản, loáng cái là xong mà !”
“Tân Nhiên, đừng đùa nữa được không!” Đồng Đồng cũng không trả lời đề nghị của Tân Nhiên, cô quay lại ngồi xuống ghế.
“Được, anh không đùa nữa, vậy còn em, định ở một mình như thế này sao?” (ve: Hok, sau này ở vs anh trùm mafia X”D)
“Vâng, như vậy cũng được!” Trên khuôn mặt mềm mại đáng yêu của Đồng Đồng là sự kiên cường, cả người toát ra ánh sáng rực rỡ.
“Vậy anh yêu cầu được làm bố nuôi của thằng nhóc!” Tân Nhiên bước đến ngồi cạnh Đồng Đồng.
“Chuyện này. . . để em suy nghĩ một chút đã!” Trên khuôn mặt Đồng Đồng có nét lưỡng lự.
“Phải lưỡng lự lâu thế sao?” Tân nhiên không còn cách nào khác hỏi.
“Nhìn anh thành tâm như thế, đồng ý với anh, cho anh làm bố nuôi của thằng bé!”
“Nhất ngôn vi định!”
“Nhất ngôn vi định!”
Lòng Đồng Đồng trở nên thoải mái hơn, nhìn thấy Tân Nhiên như vậy cô rất nhẹ nhõm !
Hai người ngồi bên nhau nói chuyện đứa bé, nói chuyện tương lai.
Tân Nhiên dường như quên mất tình cảm trước kia dành cho Đồng Đồng, cònĐồng Đồng dường như cũng quên đi tình cảm trong lòng không bao giờ đạtđược.
Tân Nhiên cho rằng Đồng Đồng sẽ trở nên kiên cường, có thể đối mặt được với tất cả vì đứa trẻ!
Đồng Đồng nhận ra tình yêu của Tân Nhiên dành cho cô cũng đã dần dần phai nhạt!
Thế nhưng Tân Nhiên không cho Đồng Đồng biết lần này anh trở về mục đích chính là đi thăm cô.
Bữa trưa rất phong phú.
Bà Lê tiếp đón Tân Nhiên ngồi xuống.
“Không đợi bác trai về cùng ăn ạ?” Tân nhiên lên tiếng hỏi.
“Bác trai cháu đi làm xa lắm, buổi trưa không về ăn cơm được! Chúng ta ăn đi thôi, bác có để phần cơm lại rồi!” bà Lê bưng lên món cuối rồi ngồixuống ghế.
Ăn xong, bà Lê đột nhiên nhớ ra còn có việc, vội nói với Tân Nhiên: “Tân Nhiên, mấy ngày này có bận lắm không!”
Tân Nhiên ngưng thần một chút rồi nói : “không bận lắm ạ, có sao không bác?”
“Mấy ngày nữa bạn tốt của Đồng Đồng là Tuyết Mạn kết hôn, để Đồng Đồng đi một mình bác không yên tâm!”
“Mẹ, con đã hứa với Tuyết Mạn là nhất định phải đến rồi!” Đồng Đồng ngắt lời bà lê.
“Mẹ chỉ bảo không muốn con đi một mình thôi!” bà Lê chau mày nhìn con gái.
Tân Nhiên hiểu ra liền nói: “Cháu hiểu rồi, bác muốn cháu đưa Đồng Đồng đi!”
Bà Lê ý tứ nói: “Tân Nhiên à, bác biết cháu rất bận, nhưng cháu đưa ĐồngĐồng đi tiện thể khám thai sản cho con bé luôn, nó mang thai được bốntháng rồi , đến bệnh viện lớn khám cho tốt chút nhé!”
“Mẹ, con chỉ là đang mang thai thôi, không cần lo lắng thế, con tự lo được!”
“Được rồi, thế cứ để mẹ lo, Đồng Đồng con cứ ngoan ngoãn ngồi im trong nhà đi!”
“Dạ! Thế thì vất vả cho mẹ quá .” Đồng Đồng thỏa hiệp.
Hôm đó, Tân Nhiên đón Đồng Đồng đi tới bệnh viện, chờ Đồng Đồng nghỉ ngơi xong sẽ đưa Đồng Đồng đi khám.
Sáng hôm sau Tân Nhiên ngồi trên ghế chờ của bệnh viện chờ Đồng Đồng.
Lúc sau mới nhìn thấy Đồng Đồng từ phòng khám đi ra.
“Sao rồi?” Tân Nhiên quan tâm hỏi.
Đồng Đồng cười nói: “Tất cả đều tốt, em bé cũng rất khỏe mạnh!”
“Vậy về thôi!” Tân Nhiên đỡ lấy Đồng Đồng tránh cho cô khỏi va vào người khác.
Ngồi trên xe, Đồng Đồng đảo mắt rồi nói: “Tân Nhiên chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Đương nhiên là đến chỗ anh, em cần được nghỉ ngơi !” Tân Nhiên khởi động xe trả lời chắc chắn.
“Chúng ta vào phố đã được không! Tuyết Mạn sắp kết hôn rồi mà em vẫn chưa có quà cho cô ấy!”
“Em muốn mua quà gì anh giúp em đi chọn!” Tân Nhiên cũng không muốn để một bà bầu đi lăng xăng ngoài phố, rất không an toàn.
Đồng Đồng bắt hai tay thành hình chữ thập, tỏ vẻ năn nỉ nói: “Không được,đây là thành ý mà, em phải đích thân đi chọn, được không? Em đảm bảo sẽrất cẩn thận!”
“Được rồi, nhưng em phải nghĩ chọn quà gì trước đã rồi đi cho tiện!” Tân nhiên nhìn Đồng Đồng đáng thương vẫn đành đồng ý .
Đồng Đồng nghĩ một lúc rồi mắt sáng lên, vỗ tay nói: “Em nghĩ ra rồi!”
“Mua cái gì?” Tân Nhiên nhíu mày hỏi, phụ nữ có mang tính cách cũng thay đổi sao?
“Mở xe đã, ” Đồng Đồng đắc ý cười.
Trước sự uy hiếp của Đồng Đồng, Tân Nhiên cũng vội đỗ xe lại.
“Thật vất vả mãi mới tìm được!”
Tân Nhiên nhìn theo ánh mắt của Đồng Đồng, ôi giời ạ!
Đó là một cái quán gì gì đấy!
Mấy chữ to đùng đập vào mắt Tân Nhiên!
“Cửa hàng đồ dùng tình thú cho vợ chồng!” (Ve: sặc, em xin miễn bình luận = =)
Tân Nhiên shock quá, không dám tin hỏi: “Đồng Đồng, đầu em có vấn đề à, em không định. . . !”
“Đương nhiên là thật rồi, mau xuống xe đi!” Đồng Đồng xuống xe trước!
Cô lôi kéo Tân Nhiên vào trong cái cửa hàng thu hút ánh mắt chú ý của mọi người!
Ít nhiều gì thì lúc sau người ta cũng thấy một Đồng Đồng hào hứng và một Tân Nhiên ngượng ngùng đi ra cái cửa hàng gì gì ấy.
Còn trong tay Đồng Đồng cầm một hộp được gói cẩn thận, chắc trong đó là quà dành cho Tuyết Mạn !
Đồng Đồng, anh nhớ em trước đây rất hay ngại ngùng mà, hiện nay Đồng Đồngkhác trước kia nhiều, anh là sinh viên khoa y cũng không nắm bắt nổi tâm lí Đồng Đồng .
Cô vẫn không quên được người đàn ông tên LôiDương đó, vẫn đè nén trong lòng thứ tình cảm lẫn lộn giữa yêu và hận đó, có điều lại dùng một cách khác để giải tỏa áp lực của mình.
Cô dùng sự vui vẻ ngụy trang cho bản thân, lại đem sự ngụy trang ấy thành một bản thân khác!
Đồng Đồng ngoái đầu nhìn Tân Nhiên đang ngẩn người, nói: “Anh đứng đó làm gì vậy, mau đi thôi!”
Đồng Đồng đang tập trung nói chuyện với Tân Nhiên hoàn toàn không để ý phía trước cô.
Nói chuyện xong Đồng Đồng quay lại, cô chợt kêu lên một tiếng, đồ vật cô đang cầm cũng rơi xuống đất.
Đồng Đồng hoảng sợ kêu lên một tiếng rồi mau chóng trấn an mình.
Cô nhìn thấy dấu chân của mình in lên một đôi giày màu đen đắt tiền. Cô đi không nhìn đường dẫm lên người ta. Thật có lỗi!
Đồng Đồng vội ngẩng đầu định xin lỗi: “Xin. . . .”
Đồng Đồng nghẹn giọng lại, thần sắc hoảng loạn, ánh mắt của cô nhìn đăm đăm vào người vừa bị cô va vào.
Đầu óc cô dừng suy nghĩ, trống rỗng!
Tân Nhiên nhìn Đồng Đồng ngây người, anh cũng đã thấy được người đàn ông đó!
Là anh ta, Lôi Dương !
Tân Nhiên đi đến đứng bên cạnh Đồng Đồng nói: “Đồng Đồng, chúng ta phải đirồi!” Tân Nhiên nhìn khuôn mặt Đồng Đồng thất thần, anh không muốn ĐồngĐồng giáp mặt người đàn ông này quá lâu.
Lôi Dương nhìn hai má Đồng Đồng , nhìn kia đôi má khiến anh cả đêm không thể ngủ, còn có chiếc bụng hơi lộ ra.
Nội tâm anh có một cảm giác nói không nên lời!
Nhìn Tân Nhiên có thể đỡ Đồng Đồng, nhìn vật Đồng Đồng đang cầm trong tay,lại nhìn cửa hàng phía sau lưng cô, anh cảm thấy trong lòng mình có mộtcơn tức giận sắp bộc phát.
Anh không khỏi suy vấn, tại sao ĐồngĐồng lại ở cùng với Tân Nhiên, không phải Tân Nhiên đang ở nước ngoàisao? Bọn họ vì sao lại ở đây, còn đi ra từ cái cửa hàng đồ dùng vợ chồng buồn cười kia.
Lẽ nào bọn họ. . . .
Đồng Đồng đã từng nói đứa bé trong bụng cô không phải của anh, anh vốn không tin lời cô nói,vậy mà giờ phút này anh bắt đầu hoang mang, có thể đứa trẻ Đồng Đồngđang mang là của người đàn ông này!
Ở nước ngoài bọn họ sinh hoạt cùng nhau, ở cùng một chỗ. . . . Nghĩ đến đây tâm trạng của Lôi Dương tràn đầy giận dữ và mất mát.
Thân thể của Đồng Đồng, tất cả của Đồng Đồng đều thuộc về anh, nghĩ đếnchuyện gã đàn ông khác có thể ôm lấy tất cả những gì anh đã từng đượcôm, anh có một cảm xúc muốn giết người
Ánh mắt lạnh như băng củaLôi Dương nhìn về phía cửa hàng kia rồi lại quét sang Tân Nhiên, đôi mắt đen của anh hiện lên dáng vẻ không bình thường.
Lôi Dương chậmrãi cúi xuống nhặt đồ vật bị rơi đưa lên trước mặt Đồng Đồng , lạnh lùng hỏi: “Chưa bao giờ biết em có sở thích này!”
Tâm trạng bình lặng của Đồng Đồng bỗng dưng lại dậy sóng, anh luôn vô tình làm cô đau lòng.
Đồng Đồng tức tối giật lấy đồ vật trong tay Lôi Dương, mím môi lại, tức giận nói: “Đúng, tôi có sở thích này đấy, anh trước đây không biết, sau nàycũng không có gặp dịp biết!”
Một khuôn mặt kiên cường, thế nhưng trái tim lại đang khóc.
“Lôi Dương, anh còn đứng đó làm gì, xe đợi lâu rồi!” Giọng nói một cô gái vang lên trong tình cảnh ngượng ngùng này.
Đồng Đồng nhìn về phía cô gái vừa lên tiếng, là Đan Tình, vị hôn thê của Lôi Dương !
Tâm trạng yếu ớt lại trở nên đau đớn hơn, cô biết mình phải quay đi bỏ củachạy lấy người, nhưng chân cô cứng đờ như khúc gỗ không nhúc nhích nổi.
Mắt cô nhìn vào cánh tay của Lôi Dương mà Đan Tình đang thân mật nắm lấy.
“Lôi Dương, anh gặp bạn à?”
Đôi mắt Lôi Dương nhìn chằm chằm Đồng Đồng hai má có chút tái nhợt nói: “Không phải bạn!”
Đúng vậy, không thể làm người yêu còn có thể làm bạn bè sao?
Không thể!
“Nếu không phải bạn thì mau đi thôi, nhân viên chụp ảnh đợi chúng ta lâu rồi anh?”
Đôi mắt đen sâu thẳm của Lôi Dương nhìn Đồng Đồng, cuối cùng đổi hướng quay sang nói chuyện để lại Đồng Đồng sau lưng, không nói thêm một câu rồirời khỏi cùng Đan Tình.
“Chúng ta đi thôi, phải về rồi, em hơi mệt!” Đồng Đồng cúi đầu cười ngây dại.
Tân nhiên thở dài một tiếng, nắm lấy bả vai gầy yếu của Đồng Đồng dẫn cô vào trong xe.
Hai người lên xe, Đồng Đồng vui vẻ đem vật trong tay lắc lắc trước mặt tânnhiên: “Món quà này nhất định em sẽ dặn tuyết mạn đêm tân hôn mới đượcmở ra, oa, sẽ vui lắm đấy!”
Tân nhiên bắt lấy bả vai Đồng Đồng,lo lắng nói: “Đồng Đồng, em không sao chứ? Có gì không vui vẻ hãy nói ra đi, muốn khóc thì cứ khóc đi, vai của anh là để em dùng, không cần emphải tỏ ra vui vẻ, cứ bộc lộ ra đi, khóc đi, em cần giải phóng những nỗi buồn của mình chứ không phải cố tỏ ra vui vẻ!”
“Em biết đã làmanh không vui, anh là bác sĩ của em, em biết anh hiểu em, đúng, em cườixong trong lòng em sẽ khóc, sẽ đau đớn khổ sở, nhưng em không biết phảilàm sao bây giờ!” nụ cười của Đồng Đồng chậm rãi tan biến, khóe mắt côrưng rưng, nước mắt không kìm được chảy xuống.
Tân nhiên ôm Đồng Đồng vào lòng, đau lòng nói: “Tất cả đều sẽ ổn thôi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]