“Nhạc Bằng, con có nhà không?, Nhạc Bằng!”Tiếng gọi lo lắng từ bên ngoài truyền vào.
“Papa, con ở đây!” Nhạc Bằng vui vẻ đáp lại.
Đồng Đồng chợt đông cứng người đứng dậy.
Cô nghe thấy âm thanh quen thuộc, là anh, thì ra đây là nhà anh.
Lôi Dương bước nhanh vào phòng, anh tưởng Nhạc Bằng bị mất tích , có chúttức giận tiêu sái tiến vào phòng, lại nhìn thấy Đồng Đồng!
ĐồngĐồng kích động bước tới trước mặt Lôi Dương, nức nở nói: ” Nói em biết,thế này là thế nào? Nhạc Bằng có phải là con chúng ta không, anh mau trả lời em!”
Lôi Dương nhìn con trai, rồi lại nhìn Đồng Đồng, gật đầu nói: “Phải, là Nhạc Bằng, con của chúng ta !”
“Nhạc Bằng, con của mẹ, con đây rồi!”. Nước mắt Đồng Đồng chực trào ra,xoayngười lại, đem Nhạc Bằng ôm vào trong lòng, đem tình cảm người mẹ baonăm qua như muốn truyền tải hết vào cái ôm này. Khóc nấc lên, nước mắtchảy dài trên má cô là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Nhạc Bằngđưa bàn tay nhỏ xíu lau nước mắt cho cô. Đồng Đồng khóc òa lên, cô chưatừng dám nghĩ sẽ có ngày được gặp lại con trai.
Đây là niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời cô!
hai mắt Lôi Dương cũng trở nên trầm ấm, ngồi xuống nói: “ Nhạc Bằng, đây là mẹ con. Mau gọi mẹ đi!”
Nhạc Bằng đưa cánh tay tí hon lên ôm cổ Đồng Đồng, cẩn thận nói: “Mẹ, mẹ có vui khi gặp con không?”
Ánh mắt Đồng Đồng chăm chú nhìn lấy khuôn mặt Nhạc Bằng, một phút cúngkhông rời. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-co/1959737/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.