Chương trước
Chương sau
Khi này Nguyễn Ân Thi tức giận nên đã bỏ tay xuống, quả nhiên người ta nhìn thấy xác của một con muỗi đang dính ở trên mặt của cô ta. Chứng minh rằng lời nói của Lưu Sắt Sắt là thật, bằng chứng cũng có rồi, ngay cả nhân chứng cũng có đương nhiên Nguyễn Ân Thi không thể chối cãi được.

Lúc này Vãn Á Thê mới nhẹ nhàng nắm lấy tay của con dâu nhà mình, dịu dàng nói:

- Chuyện này để mẹ xử lý, con đừng nghĩ nhiều sẽ không tốt cho em bé đâu.

Tuy nhiên lúc này Lưu Sắt Sắt lại rút tay lại, gương mặt có chút tủi thân, rồi lại cười nhẹ đầy bất lực, nói:

- Nếu như… Nếu như Ân Thi thích Quang Thành như vậy thì con cũng không muốn chen chân vào làm gì. Chỉ là…

Dừng một chút, Lưu Sắt Sắt lại đưa tay chạm lên bụng mình, nước mắt lại bắt đầu rơi xuống không kiểm soát được, nhìn cảnh tượng này ai cũng thấy đau lòng thôi. Tình mẫu tử thiêng liêng như vậy mà, đâu thể nói bỏ là bỏ chứ, hơn nữa Lưu Sắt Sắt lại còn người hiền lành, ngoan ngoãn, đâu chịu được những lời nói cay nghiệt như thế chứ!

- Sắt Sắt…

- Con không sao đâu, chắc Ân Thi chê bai xuất thân của con không xứng với Quang Thành. Nếu như vậy thì con cũng không còn mặt mũi nào ăn bám Dương gia nữa, chuyện mang thai là chuyện riêng của con, đứa bé này con có thể tự mình nuôi nấng… Sau này… Sau này con sẽ không tìm đến Quang Thành nữa.

Nói xong Lưu Sắt Sắt còn định quay người rời đi, nhưng Vãn Á Thê liền nắm chặt lấy tay cô, bà ấy dịu dàng ôm con dâu vào lòng, nhẹ nhàng an ủi. Bình thường Sắt Sắt nhà họ đã hiền lành, yếu đuối rồi, bây giờ đang mang thai, lại còn nhảy cảm ơn rất nhiều, ấy thế mà Nguyễn Ân Thi vẫn cố ý làm con dâu của bà khóc đến mức thảm như vậy.

Xem ra những năm qua bà ấy không cho cô ta biết vị trí của mình nằm ở đâu rồi đúng không?

- Không phải, Lưu Sắt Sắt… Chị đừng diễn nữa, rõ ràng vừa rồi chị rất mạnh miệng cơ mà? Chị còn nói là do Quang Thành cầu xin chị lợi dụng anh ấy! Chị còn so sánh Dương gia là cái đùi lớn phải ôm thật chặt nữa… Lưu Sắt Sắt, chị đừng có ngậm máu phun người, tôi không có đổ oan cho chị!

Nghe đến đây cơ thể của Lưu Sắt Sắt lại run rẩy, nếu như người ngoài nhìn vào thì là thấy cô đang sợ hãi đến mức run rẩy lẩy bẩy, nhưng chỉ có Lưu Sắt Sắt là biết… Cô là vì cười đến mức run lên rồi. Cô thật sự muốn xem, Vãn Á Thê sẽ tin ai.

Đến đây Lưu Sắt Sắt định sẽ nói gì đó, nhưng Vãn Á Thê liền gắt lên:

- Nguyễn Ân Thi, đủ rồi!



Giọng nói quyền lực của bà ấy làm cho không ít người phải sợ hãi, ngay cả Lưu Sắt Sắt đang được ôm cũng hơi bất ngờ đó. Bình thường thấy bà ấy vui vui, vẻ vẻ… Còn tưởng bà ấy dễ tính đấy chứ? Hóa ra Vãn Á Thê vẫn còn có mặt như vậy nữa sao?

Mà nói ra cũng đúng, nếu như bà ấy không mạnh mẽ và quyền lực như thế thì làm sao có thể vừa làm Tổng Thống phu nhân, vừa là chủ tịch của tập đoàn đá quý Gemstone được chứ. Đây mới là con người thật của Vãn Á Thê nè!

- Dì Thê Thê…

- Đừng gọi tôi là dì nữa. Nguyễn Ân Thi, tôi không ngờ cô lại loại con gái độc mồm độc miệng như vậy đó, không chỉ vu oan cho Sắt Sắt mà còn muốn dồn ép con bé đến bước đường cùng. Nguyễn Ân Thi, sao cô lại tàn nhẫn như vậy chứ?

- Dì Thê Thê… Con không có… Con thật sự không có vu oan cho chị ta… Lưu Sắt Sắt! Chị nói đi chứ, rõ ràng những lời đó là do chị hói mà, tại sao chị lại hại…

Còn chưa để Nguyễn Ân Thi nói hết câu thì Trầm Bích ở bên cạnh đã vung tay đánh cô ta một cái *CHÁT*, bà ấy cũng gắt lên, quát:

- Nguyễn Ân Thi, im miệng!

Nguyễn Ân Thi từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị mẹ đánh, hôm nay là lần đầu tiên mà còn ở nơi đông người như thế này, còn là vì Lưu Sắt Sắt mới bị đánh, làm cho Nguyễn Ân Thi kinh ngạc đến không nói nên lời.

Trầm Bích cũng đau lòng chứ, con gái mình cưng chiều bây giờ lại cứ làm loạn ở nơi đông người như thế, nếu bà ấy không ra tay người chút nữa sẽ lớn chuyện hơn.

- Thê Thê xin lỗi cậu, là tớ không biết cách dạy con, sau này tớ sẽ không để Ân Thi đến tìm Sắt Sắt nữa….

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Thư Tình Gửi Vệ Lai

2. Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa

3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây

4. Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam



=====================================

Dừng một chút, Trầm Bích cũng cúi đầu trước mặt của Lưu Sắt Sắt, nói:

- Sắt Sắt, dì thay mặt Ân Thi xin lỗi cháu…

- Mẹ!

Nguyễn Ân Thi còn định nói gì đó nhưng đã bị Trầm Bích ngăn lại, cuối cùng thì hai người họ cũng phải rời khỏi trung tâm thương mại dưới sự nhục nhã ê chề.

Còn Vãn Á Thê lúc này mới dỗ dành con dâu, bà ấy đưa tay lau nước mắt cho cô nói:

- Sắt Sắt, con không sao chứ? Hay mẹ đưa con đến bệnh viện nha?

Lưu Sắt Sắt lắc đầu, nhưng cô lại nhìn theo bóng dáng của hai mẹ con Nguyễn Ân Thi. Khi này Vãn Á Thê cũng nhẹ nhàng nói:

- Không cần lo lắng, Nguyễn Ân Thi chắc sẽ không dám làm loạn nữa đâu. Nếu như cô ta còn dám tìm đến con, thì mẹ sẽ thẳng tay diệt trừ cô ta.

Lưu Sắt Sắt có chút kinh ngạc nhìn Vãn Á Thê, nhưng bà ấy cũng chỉ mỉm cười dịu dàng thôi. Tự nhiên cô thấy có lỗi khi đã lừa bà ấy… Nhưng mà cô cũng chẳng nói gì sai, chủ yếu là sử dụng một chút nước mắt thôi mà.

- Mẹ… Cảm ơn mẹ.

- Cảm ơn gì chứ đứa nhỏ ngốc này, chúng ta là gia đình, cho nên dù có chuyện gì cũng phải nói với mẹ. Biết chưa?

- Con biết rồi… Mẹ!

#Yu~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.