Vì “ông xã” của cô phải đi kiếm tiền cho nên buổi sáng này Lưu Sắt Sắt chỉ có thể ở nhà với mẹ chồng mà thôi, cơ mà mẹ chồng này lạ lắm… Suốt ngày cứ bảo cô ngôi yên một chỗ, đến mức ngay cả uống nước cũng không dám để cô tự mình rót, tất tần tật những gì mà cô cần đều có người chăm sóc cả.
Ngay cả chuyện thức ăn hằng ngày cũng thế, nếu như là trước kia thì nhà bếp nấu gì sẽ ăn đó, nhưng bắt đầu từ hôm nay thì trên dưới Dương gia phải ăn theo thực đơn của bác sĩ dinh dưỡng, hiển nhiên là do Vãn Á Thê mời về rồi, theo như sức khỏe của Lưu Sắt Sắt thì bác sĩ dinh dưỡng đã viết xong phác đồ bữa ăn từ bây giờ cho đến khi cô sinh em bé. Và không thể để cô một mình, nên Vãn Á Thê đã bắt buộc trên dưới Dương gia phải ăn cùng!
Nhưng nếu cứ ở nhà mãi thì cũng sẽ chán, lúc này Vãn Á Thê liền nhìn qua một chút, sau đó chỉ tay vào hai cô hầu gái tên là Thước Dược và Cẩm Chướng, sau đó là cùng nhau đi mua sắm.
Cứ đi được một lúc là Vãn Á Thê lại hỏi han xem cô có mệt không, có cần nghỉ ngơi không, ôi trời… Bây giờ cô chỉ mới mang thai mà bà ấy đã khẩn trương như vậy, đợi tới khi bụng cô lớn hơn một chút thì chắc bà ấy sẽ mang xe lăn đến đẩy cô đi quá!
Đi dạo trung tâm mua sắm một lúc thì Lưu Sắt Sắt và Vãn Á Thê đã tình cờ bắt gặp Nguyễn Ân Thi và mẹ của mình, hiển nhiên Vãn Á Thê gặp được bạn thân nên hai người cũng đi với nhau, nhân cơ hội đó bà ấy cũng nói:
- Trầm Bích, đây là con dâu của tôi, con bé tên Sắt Sắt.
Dừng một chút, Vãn Á Thê lại dịu dàng nhìn Lưu Sắt Sắt, nói:
- Bé cưng, dì này là Trầm Bích, là bạn thân của mẹ, còn kia là Nguyễn Ân Thi, con gái của bà ấy.
Lưu Sắt Sắt cũng cúi đầu xem như chào hỏi, nhưng cô gái Nguyễn Ân Thi kia lại không biết điều, vừa khoác tay của mẹ mình lại còn muốn lôi kéo thêm Vãn Á Thê đi mua sắm, nhìn dáng vẻ ra oai của cô ta càng làm cho cô thấy mệt mỏi. Thật là ngựa non háu đá!
- Dì Thê Thê, hôm qua con đã gặp chị Sắt Sắt ở công ty của Quang Thành rồi, nhưng không biết là do bụng chị ấy yếu hay sao ấy, chỉ mới ăn được mấy miếng đã nôn hết.
Vãn Á Thê có chút nhíu mày, tuy rằng trước kia bà ấy từng có suy nghĩ sẽ gán ghép Dương Quang Thành và Nguyễn Ân Thi, nhưng đó là khi con trai của bà ấy còn độc thân, bây giờ Dương Quang Thành đã kết hôn rồi, hay nói đúng hơn là đã đăng ký kết hôn rồi, giữa Lưu Sắt Sắt và Dương Quang Thành chỉ còn thiếu mỗi cái hôn lễ nữa thôi. Nhưng tại sao Vãn Á Thê lại nghe ra trong câu nói của Nguyễn Ân Thi lại rất xem thường Sắt Sắt nhà bà vậy?
Nghĩ đến đây, Vãn Á Thê cũng rút tay lại, nhẹ nhàng đỡ lấy Lưu Sắt Sắt, rồi nói:
- Còn không phải là vì Thành Thành con trong bụng của Sắt Sắt sao? Cái đứa nhỏ này á, không nhìn được những thứ không sạch sẽ, nên suốt ngày cứ quấy mẹ thôi, làm Sắt Sắt khổ sở muốn chết.
Nguyễn Ân Thi và Trầm Bích kinh ngạc, để không thất thố thì Trầm Bích còn nhìn cô, nhỏ nhẹ hỏi:
- Sắt Sắt đang mang thai sao?
- Vâng ạ.
- Chúc mừng cháu nhé, cũng chúc mừng cậu nha Thê Thê, không ngờ lại nhanh như vậy, mới đó mà tụi nhỏ đã trưởng thành hết rồi.
Vãn Á Thê cũng chỉ mỉm cười một nụ cười mang đậm chất xã giao, xem ra thì Nguyễn Ân Thi vẫn còn đang ôm mộng tưởng bước chân vào Dương gia nhỉ? Thôi thì hôm nay bà ấy sẽ thay con dâu nói thẳng vậy.
- Cảm ơn cậu Trầm Bích, tớ cũng rất ngạc nhiên khi biết Sắt Sắt mang thai đó. Tớ còn mắng tụi nó nữa cơ, tớ nói là kết hôn thì kết hôn, nhưng cũng chơi vài năm nữa rồi hãy có em bé. Cuối cùng cậu xem, thằng con trai nhà tớ yêu Sắt Sắt quá mà, sợ con bé chạy trốn, nên mới tiền trảm hậu tấu như vậy, đem vợ chặt chẽ nhốt lại.
Dừng một chút Vãn Á Thê lại ngó nghiêng xung quanh, thấp giọng nói tiếp:
- Hôm nay là tớ lén nó đưa Sắt Sắt ra ngoài đấy, chứ bình thường làm gì mà đụng được vợ nó chứ. Con trai lớn rồi, bây giờ chỉ biết vợ thôi, đâu có nhớ tới mẹ nữa.
Trầm Bích cũng chỉ cười nhẹ một tiếng, tuy nhiên bà ấy cảm nhận được con gái mình ở bên cạnh đang run lên không ít, chắc là vẫn còn đang tức giận đây mà. Đến đây Trầm Bích liền vỗ vỗ lên tay của Nguyễn Ân Thi, sau đó lại nhìn Vãn Á Thê, nói:
- Vậy khi nào Quang Thành và Sắt Sắt mới tổ chức hôn lễ, để tớ biết còn đến chúc mừng.
Vãn Á Thê cũng chỉ nhìn cô, sau đó đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Lưu Sắt Sắt, ánh mắt sủng nịnh đầy cưng chiều, nói:
- Chắc phải đợi Sắt Sắt sinh xong đã, phụ nữ mang thai đã mệt lắm rồi, tớ không muốn bé cưng nhà tớ phải chịu khổ đâu. Thôi thì cứ chờ khi nào sinh em bé xong rồi tính tiếp.
Trầm Bích quen biết Vãn Á Thê cũng không phải ngày một ngày hai, nghe qua thì có vẻ là bà ấy chỉ đơn thuần là quan tâm Lưu Sắt Sắt thôi, nhưng nếu nghe kĩ thì một câu Vãn Á Thê cũng gọi “Bé cưng”, hai câu cũng là “Bé cưng”, đây còn không phải ngầm khẳng định rằng Dương gia chỉ chấp nhận một mình Lưu Sắt Sắt thôi sao!
Quả nhiên là quý phu nhân của Tổng Thống có khác, ăn nói quả nhiên là vừa nhẹ nhàng vừa sắc sảo!
- Vậy cậu phải cố gắng chăm sóc cho Sắt Sắt rồi.
- Tớ á hả? Ôi trời, làm gì tới lượt tớ chứ. Khi ở nhà là một tay Thành Thành chăm sóc đấy chứ, tớ chỉ là làm nền thôi.
Ánh mắt của Vãn Á Thê đá sang Nguyễn Ân Thi, ý bà ấy muốn nói là “Không có cửa nhảy vào đâu con gái à, ngủ rồi mơ cũng không có cửa đâu! Quên đi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]