“A Hủy!”
Cái tên này kêu gọi ngàn vạn lần trong lòng Phí Hạo Nhiên, rốt cuộc đã hô thành tiếng! Anh nghe thấy một mảnh vui mừng, “Tỉnh rồi”, “Rốt cuộc tỉnh rồi”, “Thật tốt quá”, anh chậm rãi mở mắt ra: A Uy, Đại Khôn, thậm chí còn có Hân Nguyệt nha hoàn luôn hầu hạ bên cạnh, chỉ là không có người kia.
“A Hủy đâu?” Anh dùng hết sức lực toàn thân hỏi, lại phát hiện âm thanh phát ra khàn khàn lại yếu ớt, có điều không sao, tất cả mọi người biết anh nói gì không? A Uy và Đại Khôn liếc nhìn nhau cười cười, Đại Khôn cúi người ghé sát lỗ tai anh nói, “Anh yên tâm, cô ấy tốt lắm. Người ta còn nói, muốn ở nhà chờ vết thương đại ca lành rồi thì tới cửa, đích thân đến làm gì đó ấy!” Đám người cười mờ ám, Phí Hạo Nhiên thở phào, cô tốt là được rồi!
“Tôi đói bụng!” Nghe thấy Phí Hạo Nhiên vẫn yếu ớt nói lời này, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, đáy mắt Hân Nguyệt nổi lên một lớp sương mù, có phải mỗi một cô gái đều thích khóc như vậy không? Phí Hạo Nhiên nhớ tới nước mắt của Lâm Quân Hủy, từng giọt nhỏ xuống rót vào tận sâu trong linh hồn: A Hủy, chờ anh!
……
“Anh hôn mê đủ năm ngày, lúc khiêng anh vào phòng phẫu thuật, nửa thân dưới đều là máu, lúc đó em cũng tưởng rằng…” Phí Hạo Nhiên dựa lưng vào gối đệm ngồi trên giường bệnh, Hân Nguyệt ở bên cạnh lải nhải xong thì gọt quả táo đưa tới miệng anh, nhớ lại tình cảnh khi nhìn thấy anh, Hân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-co-gap-go/278715/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.