Chương trước
Chương sau
Sáng ngày thứ hai hơn bảy giờ, Mạc Lục bị đồng hồ báo thức đánh thức.

Quét mắt thấy 3 giường xung quanh trống không, nàng hoả tốc từ trên giường đứng lên, sau đó động tác nhanh nhẹn rửa mặt thay quần áo bắt đầu gọi điện cho bạn cùng phòng.

“3 bà là kẻ không có nghĩa khí, rõ ràng đi học cũng không rống tôi một tiếng! Mau tìm giúp lão nương 1 chỗ, lão nương mười lăm phút sau đến! Nhớ rõ này khóa này chúng ta chiếm hàng thứ nhất!” Mạc Lục răng rắc nói sau cũng không đợi đối phương trả lời liền trực tiếp cúp điện thoại bắt đầu chạy tới.

Mười lăm phút sau, Mạc Lục thở hổn hển xuất hiện ở cửa phòng học. Vị trí bục giảng đã có 1 người ngồi, Mạc Lục nhìn xuống thời gian kém 2’ mới là tám giờ đúng.

Thật may là không có muộn bằng không thật không biết về sau sẽ bị phê bình thành cái dạng gì. Mạc Lục giương mắt liếc nam tử trên bục giảng đang cúi đầu lật giáo án lặng lẽ vỗ vỗ ngực.

Hàng thứ nhất Vương Đan, Trần Lệ, Thu Vân đối với nàng phất tay, bởi vì vị trí quá mức rỗ, cho nên người trên bục giảng vừa vặn ngẩng đầu lên đã gặp 3 cô gái cùng ngoắc về hướng chỗ trống còn lại của hàng ghế thứ nhất, mày đẹp mỉm cười nói.

“Bạn học Mạc Lục, bạn biết giờ của tôi không thích người khác bị trễ đi.” Hướng Mãn vừa phát ra thanh âm, vô số ánh mắt của cả phòng học toàn bộ hướng Mạc Lục.

Mạc Lục xưa nay không thèm để ý ánh mắt của người khác, vẻ mặt bình tĩnh quay đầu nhìn hắn:

“Hướng lão sư, ai nói tôi đến muộn? Tôi bước vào cái này phòng học thời điểm còn một phút mới tám giờ. Lão sư không nhìn ra sao? tôi chỉ là chưa tìm được chỗ ngồi mà thôi.”

Hướng Mãn nghe câu trả lời của nàng, mặt không chút thay đổi hỏi:

“Kia xin hỏi bạn học bây giờ tìm được vị trí chưa?”

“Tìm được rồi.” Mạc Lục hướng người trên bục giảng lộ ra một giọng nói ngọt ngào mỉm cười, sau đó đi về hướng bạn cùng phòng giữ vị trí cho mình.

Nàng ngồi xuống thì trên bục giảng Hướng Mãn lập tức nói:

“Tốt lắm, hiện tại chúng ta bắt đầu giờ học…”

Mạc Lục nhìn thoáng qua Hướng Mãn trên bục giảng nghiêm túc giảng bài theo thói quen bắt đầu móc ra lap ghi bài. Thập phần tập chung sau bên tay trái nàng bị nhẹ nhàng đụng, sau đó một tờ giấy xuất hiện ở trước mặt nàng

“Tiểu Lục, Bọn chị còn tưởng rằng trải qua chuyện tối ngày hôm qua, em về sau cũng không tới khóa này…”

“Vì cái gì không? Em là ưa thích này khóa này mới báo danh, lại không phải là bởi vì hắn!” Vốn là giáo sư giảng khóa này là một giảng viên họ Trương, bất quá cô ấy xin nghỉ sinh con, cho nên mấy tuần này đều là Hướng Mãn thay mặt.

“… o ( _ )o… Thực xin lỗi, buổi sáng bạn chị không có gọi em…”

“Nhận sai với thái độ thành khẩn, hơn nữa kịp thời sửa lại nên lão nương người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ tha cho mấy người!” Mạc Lục đem trang giấy trong tay hướng bên trái chuyển, một lát sau tờ giấy lại truyền về, trên mặt nhiều hơn ba cái mặt, còn có một hàng chữ.

“Nhưng là em nhìn thấy Hướng sư huynh sẽ không cảm thấy không được tự nhiên sao? chúng ta còn phải cố ý ngồi hàng đầu như vậy hả?”

Không được tự nhiên? Mạc Lục ngẩng đầu nhìn mắt xem tuấn nhan mặt mày nghiêm túc hồi lâu, rốt cục thu hồi ánh mắt khẽ hướng bên cạnh bạn cùng phòng nhỏ giọng nói:

“Tại sao phải bởi vì một lần đả kích liền buông tha cơ hội cùng trai đẹp tiếp xúc gần gũi?”

Cái này…Giống như rất có đạo lý… Ngồi cạnh Mạc Lục Trần Lệ gật gật đầu, rồi lại nghe được Mạc Lục nói:

“Cách làm cho một người nhìn thẳng vào sự tồn tại của bạn tốt nhất chính là làm cho hắn ngày ngày nhìn thấy bạn.”

“Tiểu Lục, em quá độc ác. Cái này Hướng sư huynh muốn không nhớ rõ em cũng không được.”

“Tất nhiên, lão nương là dễ dàng bị đánh bại như vậy sao? Cổ nhân không phải là đều nói chân thành đến kiên định…” Mạc Lục nói nói rốt cục dừng lại hồ nghi nhìn xem bạn liên tục đụng tay chính mình.

“Làm cái gì?”

Trần Lệ nghe câu hỏi của nàng vẻ mặt hắc tuyến, rốt cục bất đắc dĩ nhỏ giọng trả lời:

“Hướng ba giờ…”

Mạc Lục vừa nghiêng đầu, quả nhiên trông thấy sắc mặt âm trầm của Hướng Mãn đang nhìn mình. Cuộc sống quả là bi thống khi bạn đang nói chuyện trong già học bị lão sư bắt ngay tại trận. Mà càng bi thống hơn chính là…. hắn đúng là đối tượng mà các nàng thảo luận…

Hướng Mãn mặt không chút thay đổi nữ sinh ngồi ở hàng thứ nhất công khai nói chuyện, giọng nói không mang theo một tia nhiệt độ nào

“Tôi lặp lại một lần, trong giờ học không được nói chuyện! Nếu như có người thực không muốn nghe, lần sau đừng đến !”

Hắn nói xong ánh mắt từ người Mạc Lục dời đi, mặt không gợn sóng bắt đầu tiếp tục nói nọi dung vừa rồi.

… Giờ khắc này coi như là nàng từ trước đến nay không thèm để ý ánh mắt người khác cũng cảm thấy có chút lúng túng xấu hổ… Lại là lần đầu tiên… trong đời của nàng bi thống 2 cái đầu tiên… đều là cùng người trước mắt này có quan hệ a a a a…

T .T

Mặc dù Hướng Mãn lúc trước đến dạy thay tiết thứ nhất liền công khai đối với sinh viên chọn này nói khi hắn trên lớp học không cho phép có người nào được phép nói chuyện, hắn hi vọng mọi người có thể tôn trọng lẫn nhau. Khi đó, nàng còn đang suy nghĩ Hướng Mãn sư huynh đi lên khóa ai sẽ vụng về đến mức ở trên lớp học nói chuyện? Đương nhiên sẽ là biểu hiện tốt một chút, tranh thủ cho đối phương lưu lại ấn tượng tốt. Nhưng là sự thật chứng minh kiếp sống hoàn mỹ đại học của nàng rốt cục bị năm thứ 4 sắp kết thúc phá hủy…

Hướng Mãn giờ học thói quen là sau hai tiết thì sẽ nghỉ ngơi hai mươi phút, kế tiếp tiếp tục 2 tiết ba bốn. Thật vất vả đợi đến thời gian nghỉ ngơi Mạc Lục lại cảm thấy hai mươi phút giống như còn chưa kịp nghĩ gì nháy mắt đã trôi qua rồi. Thời gian còn lại trôi qua cực kỳ dài dằng dặc, lần đầu tiên Mạc Lục cảm giác được đi học đối với mình mà nói như đứng đống lửa ngồi đống than.

Cho nên sau khi tiếng chuông kết thúc giờ học vang lên nàng thật thoải mái.

Một bên Thu Vân ngó qua vốn muốn mượn lap của Mạc Lục xem những chỗ vừa rồi không có nhớ rõ ràng. Ai ngờ không nhìn không biết… vừa nhìn bị dọa kêu to một tiếng… Sinh viên xuất sắc từ trước đến nay đi học luôn nghiêm túc cũng không thất thần bạn Mạc Lục mà bản viết trên laptop ngoại trừ vài dòng khi vừa vào lớp… rõ ràng tất cả đều là trống không! ! ! ! ! ! !

Oh my Lady Gaga! Thế giới này quá ảo…

2 kẻ khác đã thu thập xong đồ của mình trông thấy bạ mình một bộ gặp quỷ nhìn thoáng qua hơi có chút không hiểu.

“Ngây ngốc gì thế? Còn không đi?” Trần Lệ đưa tay tại trước mắt bạn quơ quơ, rốt cục trông thấy bạn lấy lại tinh thần sau đó cầm lên lap của người nào đó không thể tin nói:

“Tiểu Lục rõ ràng đi học không có ghi chép…”

Trần Lệ vừa nhìn vừa khoa trương nói: “Ôi mẹ nó! Thiệt hay giả? Xác suất này quả thực so với người sao Hỏa tấn công Địa Cầu còn thấp hơn…”

Vương Đan cũng nghi ngờ nói: “Tiểu Lục, em thật sự không ghi chép? Em đi học nghĩ đồ ăn gì sao?”

“… Đúng lúc không có văn chương…” Mạc Lục một phát đoạt lại lap, nhanh chóng đem nhét vào trong bao.

“Ai nha, lão nương chết đói rồi! Chúng ta mau đi căn tin giành chỗ đi! Bằng không thịt đều bị mua hết !” Nói xong nàng thẳng hướng cửa phòng chạy, lại không để ý tới sau lưng 3 bạn líu ríu cùng với thân ảnh cao nhất của người nào đó trên bục giảng.

… Trong phòng học Hướng Mãn vẫn còn ở lại thu dọn đồ đạc lời vài người kia nói chuyện nghe không thiếu 1 chữ vào trong lỗ tai, giương mắt nhìn nhìn hướng bốn người rời đi, khóe miệng không thể xem xét khẽ giơ lên.

Không có ghi chép? Có lẽ giờ tiếp theo đã chọn được người cần hỏi rồi…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.