Cận Ngôn nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu lên, cậu liền nhìn thấy Bạch Hạo, thực sự đã bị dọa đến mất hồn mất vía, đột nhiên kéo chăn lên che lại đôi chân, “Khụ” một tiếng nắm tay để ra sau người, ngồi như một cậu học trò nhỏ bị thầy cô bắt được lỗi.
Bạch Hạo nhìn cậu, qua thật lâu mới tìm lại được thần trí của mình, mở miệng âm thanh có chút nghẹn: “Chân đau không?”
Nội tâm Cận Ngôn hoảng loạn, trên mặt lại cố gắng giữ bình tĩnh, khẽ lắc đầu dùng giọng điệu nhẹ nhàng trả lời: “Không đau đâu.”
Bạch Hạo và cậu nhìn nhau trong chốc lát, sau đó hắn dời ánh mắt, đi vào nhà vệ sinh bên trong phòng ngủ.
Cận Ngôn khẩn trương nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Bạch Hạo, không biết hắn muốn làm gì. Không phải là thiếu gia của cậu hơn nửa đêm không ngủ được, chạy đến phòng cậu đi vệ sinh đó chứ?
Bạch Hạo rất nhanh đã trở lại, trong tay còn cầm một cái khăn lông. Cận Ngôn ngồi trên giường, ngửa đầu không hiểu nguyên do mà nhìn Bạch Hạo, còn hắn thì không nói gì cả, rũ ánh mắt, đưa tay lên cẩn thận lau mồ hôi trên trán cho Cận Ngôn.
“Thiếu gia?” Cận Ngôn không dám cử động, mặc kệ hành động của hắn, cậu nghi hoặc mà gọi một tiếng. Bạch Hạo vẫn không trả lời, chỉ lật cái khăn lông lại, lau mặt cho cậu thêm một lần nữa.
Quãng thời gian Cận Ngôn bị thương, gầy đến mức giống như một nạn dân chạy ra từ trong nạn đói. Lúc ở viện điều dưỡng, mỗi ngày Lý Thư Ý đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-chung/1181006/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.