Lời Bạch Kính vừa dứt, Lý Thư Ý không dám cử động, sửng sốt một hồi lâu, y xác định câu nói vừa rồi không phải là do mình phỏng đoán, mới từ từ hồi phục lại tinh thần.
Không trách y lại thất thố như vậy, y trước kia nghĩ tới tình huống tốt nhất cùng lắm chính là Bạch Kính không chán ghét mình, thu lại hết mọi tình cảm, hai người yên phận sống hết kiếp này. Y trước nay chưa từng nghĩ Bạch Kính sẽ yêu mình, cũng không nghĩ bản thân mình xứng đáng có được một tình yêu như vậy.
Y cảm thấy người phụ nữ kia vẫn luôn ở đó.
Ở một góc nào đó dùng ánh mắt âm độc trước lúc sắp chết nhìn chằm chằm vào y, thời thời khắc khắc đi theo y, nhắc nhở trên tay y đã nhuốm đầy máu tươi, lưng mang tội nghiệt, còn có những người đã mất đi…. Mỗi ngày đều khiến y không được sống bình an.
Cho nên vào lúc y không thể chịu đựng được nữa, vào lúc y sợ hãi đến tận cùng, y cũng sẽ sụp đổ, y cũng muốn được tựa vào người khác, muốn được nấp sau lưng ai đó, để cho người nọ ở bên ngoài chắn gió mưa giông bão cho mình. Bất quá là bởi vì chưa từng có người như vậy tồn tại, bởi vì...... Người nguyện ý bảo hộ cho y đều đã đi xa mất rồi, y mới phải bất đắc dĩ mà đứng ra tự mình che chắn cho bản thân mình.
Bạch Kính nói yêu y? Khóe miệng Lý Thư Ý nở một nụ cười châm chọc, nhưng đôi mắt lại có chút ửng đỏ.
Người này sao có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-chung/1181003/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.