Lý Thư Ý ngủ giấc này cũng không sâu, hơn ba giờ đã tỉnh lại.
Trên tay vẫn còn cắm kim, hôm nay vẫn phải tiếp tục truyền thuốc, y nằm lâu đến độ cả người cảm thấy khó chịu, liền nhờ Cận Ngôn đỡ mình ngồi dậy.
Hiện tại đã ổn hơn lúc trưa rất nhiều thế nhưng đầu óc vẫn còn choáng váng.
Lý Thư Ý không vui nói: "Sao vẫn không thấy đỡ hơn chứ?"
Cận Ngôn bất đắc dĩ nói: "Chú Lý hôm qua chú sốt tới 41 độ." Cậu lại nhỏ giọng thì thầm, "Nóng sắp chín luôn rồi...."
Lý Thư Ý lại không có điếc, híp mắt nhìn cậu: "Còn nghĩ tôi bệnh thì sẽ không dạy dỗ được nhóc đúng không?"
Cận Ngôn cười 'hắc hắc' vội vàng múc cháo ra.
Lý Thư Ý vẫn chỉ ăn nữa chén cháo, lại nói với Cận Ngôn: "Nói với bác Ngô sau này không cần đưa đồ tới nữa."
Cận Ngôn không rõ lí do, nhưng nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Lý Thư Ý đành lặng lẽ mà gật gật đầu.
Lý Thư Ý nhớ tới cuộc gọi lúc trưa, hỏi Cận Ngôn: "Nhóc đã đưa ảnh chụp cho Bạch Hạo?"
"Đã đưa....."
Lý Thư Ý đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho việc Cận Ngôn sẽ kích động mà miêu tả cảnh tượng lúc đó cùng y, nói toạc ra Hạo có bao nhiêu bất ngờ và cảm động. Kết quả đợi nữa ngày cũng không thấy. Nhìn bộ dạng chán nản của Cận Ngôn, y nhíu mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Cận Ngôn nghi hoặc mà nhìn qua, sau một hồi mới có phản ứng mà trả lời lại: "Không có! Thiếu gia rất vui. Nhưng mà công việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-chung/1180967/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.