Ngày hôm sau, có ba người tới đưa cơm cho Lý Thư Ý.
Người đầu tiên là bác Ngô, ông tới từ rất sớm, nhưng mà đợi mãi không thấy Lý Thư Ý tỉnh, nên Cận Ngôn đã kêu ông ấy về trước.
Người thứ hai là Đường Tuyết, sáng nay Đường Tuyết cũng rất vội nhưng vẫn cố ý bớt chút thời gian tới đây, cô cũng không có ở lại quá lâu, đến đưa cơm xong liền chạy về công ty.
Người thứ ba chính là Phó Oánh, cô nghe Ngụy Trạch nói qua chuyện của Lý Thư Ý, không màng tới mình còn phải vác cái bụng to tướng, đã đi vào bếp phụ dì giúp việc tự tay nấu cháo mang đến cho Lý Thư Ý.
Kỳ thật điều kiện ở bệnh viện của Ngụy gia vô cùng tốt, thức ăn cũng không đến nỗi tệ, nhưng mà đây là tâm ý của Phó Oánh cho nên Ngụy Trạch cũng không cản.
Kết quả thì sao, Lý Thư Ý cả buổi sáng cũng chưa tỉnh lại.
Cận Ngôn nhìn những hộp giữ nhiệt đựng thức ăn xếp chồng lên nhau mà phát sầu. Đủ loại canh cùng cháo, thêm món khai vị còn có một ít thức ăn nhẹ dễ tiêu hóa.
Cận Ngôn liếc nhìn người đang nằm trên giường bệnh hai mắt vẫn nhắm nghiền, đưa tay sờ trán đối phương, sau đó lại đưa tay sờ sờ thử trán của mình, có vẻ không còn nóng lắm. Cậu kề sát vào mép giường nhẹ giọng gọi: “Chú ~~ Lý ~~”
Âm thanh không lớn hơn tiếng mấy con muỗi là bao.
Lý Thư Ý vẫn hít thở đều đặn, không có một chút phản ứng nào.
Cận Ngôn nhíu nhíu mày, lại tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-chung/1180965/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.