Lý Thư Ý nói xong mấy lời đó cũng không phát ra âm thanh nào nữa, chỉ còn lại hơi thở nóng rực phả vào tai Bạch Kính.
Bạch Kính cõng Lý Thư Ý đi với tốc độ nhanh nhất, Tả Minh Viễn nhìn bộ dạng hôn mê đến mơ màng của Lý Thư Ý gấp đến độ gọi tên y vài lần nhưng đều không có phản ứng.
Đến trước xe, Tả Minh Viễn bước lên mở cửa, Bạch Kính chậm rãi đặt Lý Thư Ý vào ghế sau, sau đó nói với Tả Minh Viễn: “Anh ngồi phía trước, nói tài xế đưa đến bệnh viện của Ngụy gia.”
“Được” Tả Minh Viễn theo lời mà ngồi vào ghế phụ.
Sau khi xe rời đi, Bạch Kính nghiêng người giữ Lý Thư Ý, sau đó đem người nâng dậy để y dựa vào ngực của mình, dùng tốc độ nhanh nhất cởi bỏ quần áo đã ướt sũng vì nước mưa, lại lấy một cái chăn trong xe bọc Lý Thư Ý lại.
Áo khoác trên người Bạch Kính cũng bị ướt, hắn cởi bỏ nút thắt ném áo khoác sang một bên, đem Lý Thư Ý đang bị bọc trong chăn kéo vào trong lòng ngực của mình ôm thật chặt.
Lý Thư Ý dầm mình trong cơn mưa to lâu như vậy, lại còn nằm trên mặt đất, khí lạnh nhập vào người, sao có thể không có vấn đề gì được. Y đầu tiên là cảm thấy lạnh, lạnh đến mức hai hàm răng va vào nhau lạch cạch, sau đó lại cảm thấy nóng, nóng đến độ cả người như sắp bị thiêu cháy.
Bạch Kính ôm Lý Thư Ý, nhìn đôi mắt y nhắm chặt sắc mặt đỏ bừng, miệng khẽ mở hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-chung/1180963/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.