Lý Thư Ý cùng Triệu Huy lo hậu sự cho Lý Văn Trác và Lý Văn Anh. Ngày hạ táng hôm đó, Lý Thư Ý đã ở trước mộ của bọn họ mà quỳ thật lâu, một câu cũng không nói. Y không biết mình nên nói cái gì. Nói y xin lỗi, nói y hối hận, những thứ này thực quá đơn giản. Thậm chí, y cảm thấy ngay cả quỳ gối trước mặt họ y cũng không có tư cách. Triệu Huy gầy đi rất nhiều, tóc cũng bạc thêm không ít, kì thật ông cũng biết đem toàn bộ chuyện này đổ lên đầu Lý Thư Ý là quá mức tàn nhẫn, nhưng mà ông cũng không thể kiềm chế được bản thân mình. Đặc biệt mỗi lần nghĩ đến, Lý Thư Ý là con ruột của Giang Mạn Thanh, trên người y còn chảy dòng máu của Giang Mạn Thanh, ông lại không có cách nào không chán ghét y. Sau khi lo hậu sự xong xuôi, Triệu Huy đã rời khỏi thành phố Kim Hải mà đến Lâm Thành. Ông sợ ở chỗ này, mỗi ngày mỗi đêm đều nhớ tới cảnh Lý Văn Anh cùng con gái chết thảm, chính mình sẽ chết mất. Lý Thư Ý cái gì cũng không nói, đem tất cả số tiền còn lại trong nhà đưa cho Triệu Huy. Triệu Huy không cần, y liền lén bỏ vào trong hành lý của ông ấy. Sau khi Lý Thư Ý quay trở lại trường học, cũng không có tiếp xúc quá nhiều với Bạch Kính. Lúc đó Bạch Vĩ Đường vẫn còn sống, nhưng thân thể đã không ổn lắm rồi, phần lớn thời gian đều dành để nằm trên giường tĩnh dưỡng. Ông ấy đem một phần quyền hạn giao tới tay Bạch Kính, cho nên Bạch Kính vừa phải đi học, mặt khác còn phải xử lý việc ở công ty. Lý Thư Ý đi theo bên người Bạch Kính, từ từ tiếp xúc với sản nghiệp của Bạch thị, làm công việc của một trợ lí. Sau khi hai người về nước chính thức vào công ty, y mới bắt đầu tự mình đảm nhận công việc. Bởi vì thời thời khắc khắc đều theo dõi động thái của Tần gia, Lý Thư Ý không tránh khỏi việc biết tới chuyện của Giang Mạn Thanh. Bà ta sống rất tốt. Tuy rằng bị nuôi ở bên ngoài như một nhân tình, tuy rằng Tần Quang Chí còn nuôi thêm những tình nhân khác, nhưng mà Tần Quang Chí lại cho bà ta rất nhiều tài sản vật chất. Bà ta mỗi ngày đều không cần làm, chỉ cần trang điểm ăn mặc đẹp đẽ và tiêu tiền là được. Lý Thư Ý nhìn bức ảnh chụp của bà ta. Giang Mạn Thanh đã 40 tuổi, trên mặt không có biểu hiện gì gọi là già, ngược lại còn khiến cho người ta có cảm giác thành thục từng trãi hơn, dáng người cũng chăm chút rất tốt, chẳng trách cho đến bây giờ Tần Quang Chí vẫn còn nguyện ý bao dưỡng bà ta. Đây là ảnh chụp trong một bữa tiệc tối. Giang Mạn Thanh trang điểm tinh xảo, tóc búi sau đầu, vận một bộ lễ phục trễ vai, nói cười vô cùng thoải mái và phóng đãng, giống như đã quên mất trên đời này từng tồn tại một Lý Văn Trác cùng Lý Văn Anh, giống như cái chết của bọn họ không hề liên quan tới bà ta. Khi đó trên người Lý Thư Ý đã mất đi dáng vẻ non nớt cùng kích động, đã sớm trở thành một nam nhân thân mặc tây trang chân mang giày gia trầm ổn, chững chạc, điềm đạm. Y đã vấp ngã một lần, bởi vì vận khí tốt mới gặp được Bạch Kính, mới có thể một lần nữa mà đứng lên, y sẽ không để cho Tần Quang Chí có bất kì cơ hội nào để trở mình. Cho nên dù hận đến trong lòng rớm máu, Lý Thư Ý cũng cắn chặt răng đem những thù hận đó cất vào trong, chuyện gì cũng không làm. Chỉ là sau đó y điên cuồng mà lao vào công việc, bận đến độ cơm cũng không nhớ ăn, không yêu quý bản thân mình dù chỉ một chút. Có lần trong một cuộc họp đến phiên y phát biểu, kết quả y vừa mới đứng lên, bởi vì hạ huyết áp mà té ngã trên mặt đất. Xung quanh toàn là những tiếng hô hoán kinh động, Lý Thư Ý cũng không hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ là cảm thấy những âm thanh đó như từ trong nước truyền tới, xa tới độ mơ hồ y không nghe rõ nữa. Y muốn nói bản thân mình không sao, trong lúc cố gắng để lên tiếng, đột nhiên bị một người khác ôm lên. Người nọ trong chớp mắt đã ở cạnh y rất gần, Lý Thư Ý cảm nhận được hơi thở quen thuộc. Trong lòng y căng thẳng, suy nghĩ rối loạn lên, nhưng trên người lại không có một chút sức lực. Lý Thư Ý bị Bạch Kính ôm vào phòng nghỉ. Bạch Kính đem người đặt lên giường sau đó liền đi ra ngoài, chờ đến lúc hắn quay về Lý Thư Ý đã ngồi dậy. Bạch Kính không vui nói: “Cậu sao lại thế này?” Ánh mắt của Lý Thư Ý còn mang theo chút kì quái, y nhắm mắt lắc lắc đầu, chờ hình ảnh trước mắt dần rõ lại mới đáp: “Chỉ là tuột huyết áp, giờ thì không sao rồi.” Bạch Kính không nói lời nào, đem nước đưa tới. Lúc Lý Thư Ý nhận cái ly thì vô tình chạm vào tay của Bạch Kính, không biết tại sao ngón tay liền hơi run run lên một chút. Y cầm chặt lấy ly nước, ánh mắt tránh né Bạch Kính, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Tiếp tục cuộc họp thôi.” Bạch Kính ngăn y lại: “Hôm nay tới đây thôi, cậu về nghỉ ngơi đi.” Ánh mắt Lý Thư Ý vẫn nhìn đi chỗ khác, cứng cỏi đáp: “Tôi nói tôi không sao mà.” “Lý Thư Ý.” Bạch Kính nhíu mày, “Đây là mệnh lệnh công việc.” Lý Thư Ý có chút bực bội, quay đầu giằng co cùng Bạch Kính, kết quả vừa mới nhìn vào đôi mắt của Bạch Kính, những lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng. Có chút hốt hoảng. Ly nước trong tay thiếu chút nữa đã rơi trên mặt đất. Lý Thư Ý đứng đơ người trong giây lát, sau đó xoay người, hất tay Bạch Kính bước đi ra ngoài. Từ đó về sau Lý Thư Ý phát hiện bản thân mình có gì đó không đúng. Không gặp Bạch Kính còn đỡ, nếu hai người ở cùng một không gian, y sẽ theo thói quen mà tìm kiếm bóng dáng của Bạch Kính. Có đôi khi y còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt đã dán lên người của Bạch Kính. Từ nhỏ tới lớn Lý Thư Ý là người có khả năng khống chế cảm xúc cực mạnh, y quả thực rất chán ghét loại cảm giác không thể kiểm soát này, nhưng y cũng không nghĩ nhiều. Y mỗi ngày đều bận rộn, luôn phải nghĩ cách đạp đổ Tần gia, làm gì có thời gian để tâm đến những việc tầm thường như vậy. Chỉ là tình cảm của con người, có lẽ đều bắt nguồn từ những quan tâm chăm sóc bình thường như thế, trong lúc vô tình không chú ý đã bắt đầu mọc rễ nảy mầm. Có một ngày Lý Thư Ý tới giao tài liệu, y bắt gặp một người đàn ông đứng trước cửa văn phòng của Bạch Kính. Người này nhìn có vẻ rất đẹp trai, trong tay còn cầm theo một hộp đựng thức ăn cao cấp, đang ở bên ngoài văn phòng nhỏ giọng mà cầu xin thư kí: “Tôi chỉ đi vào một chút, đem cái này cho anh ấy sau đó sẽ đi liền nha……” Cô thư kí trẻ với khuôn mặt xinh đẹp lễ phép mỉm cười: “Thật ngại quá anh Thẩm, bây giờ Bạch tổng đang có việc, không tiện gặp anh.” “Tôi thật sự chỉ đi vào một chút thôi mà….” Tên này vẫn dây dưa không thôi. Lý Thư Ý đi qua, thư kí nhìn thấy y lập tức chào hỏi. Lý Thư Ý gật đầu, không nói lời nào liền đi vào văn phòng của Bạch Kính. Tên kia lập tức phớt lờ thư kí nhanh chân đuổi theo Lý Thư Ý. Cô thư kí lo lắng, muốn ngăn cản tên kia, lại không muốn có quá nhiều đụng chạm tay chân với cậu ta. Trong lúc vội vàng, đôi giày cao gót vô tình bị giẫm phải suýt nữa ngã xuống đất, may mà Lý Thư Ý đã kịp thời đưa tay đỡ lấy cô. “Cảm ơn anh Lý.” Sau khi đứng vững vàng lại cô thứ kí vội vàng cảm ơn y. Lý Thư Ý buông tay ra, mặt lạnh lùng nói: “Cậu ta muốn vào cứ để cậu ta vào, không cần ngăn cản.” “Nhưng mà…” “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Lý Thư Ý nói xong liền bước nhanh tới chỗ văn phòng kia. Tên nọ khẽ cau mày, nhìn Lý Thư Ý đẩy cửa đi vào, do dự mà ngừng lại. Khi Lý Thư Ý đi vào giám đốc của bộ phận kỹ thuật cũng có mặt ở đó. Bây giờ trong công ty hầu như là do Bạch Kính quản lí, chỉ khi có chút phân vân không ra được quyết định, hắn mới trở về thương lượng với Bạch Vĩ Đường. Hắn là người mà Bạch lão gia một tay nuôi dạy, tuy rằng còn trẻ, nhưng lúc xử lý công việc lại rất già dặn cho nên giám đốc các phòng ban cũng không có ai dám xem nhẹ hắn. Công việc đã được báo cáo lên gần hết, Bạch Kính nhìn thấy Lý Thư Ý liền nói với người kia: “Được rồi, ông ra ngoài trước đi.” Người nọ nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau khi chào hỏi qua Lý Thư Ý thì đi ra ngoài, mới ra cửa đã nhìn thấy tên kia cầm theo hộp đồ ăn, có vẻ hơi kinh ngạc một chút. Nhưng mà cậu ta nhìn thấy người này bước ra, cho rằng Bạch Kính đã xử lý xong công việc rồi, liền vui vẻ mà cầm hộp đồ ăn bước vào. Lý Thư Ý đem tài liệu trong tay đặt trên bàn của Bạch Kính. Đó là bản báo cáo tài chính mà y đưa ra, trong đó còn có các dự án trọng điểm và phân tích tính logic giữa các dự án, có thể đưa ra nhận định rõ ràng về tổng tài sản và kết quả hoạt động của công ty. Bạch Kính mở xấp tài liệu ra, Lý Thư Ý đang định mở miệng nói chuyện thì tên kia đột nhiên đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy cậu ta sắc mặt Bạch Kính liền sa sầm xuống. Cậu ta thoáng ngừng lại bước chân, cuối cùng vẫn đi đến bên cạnh Bạch Kính, đem hộp đồ ăn đặt trên bàn làm việc, giọng nhỏ nhẹ nói: “Cái này là tự em làm….” Bạch Kính không nói gì, trong lòng cậu ta lại càng khẩn trương hơn, lấy hết can đảm cúi đầu khẽ hôn lên môi của Bạch Kính một cái: “Em không quấy rầy anh nữa.” Lời nói vừa dứt, cậu ta liền ngồi dậy bước nhanh ra ngoài, khi đi còn không quên nhẹ nhàng khép cửa lại. Đây không phải là lần đầu tiên Lý Thư Ý nhìn thấy Bạch Kính thân mật cùng người khác như vậy. Lúc bọn họ học cao trung, có một lần y trốn tiết thể dục, vừa mới đẩy cửa phòng học ra, đã nhìn thấy Ninh Việt ngồi trên người Bạch Kính cúi đầu cùng hắn hôn môi. Đột nhiên lúc ấy y đóng sầm cửa lại, nhìn ánh mặt trời tháng sáu như thiêu như đốt mà lòng tràn đầy bực bội, muốn đi vào trong ném hai tên này ra ngoài. Nhưng sở dĩ lúc đó y nỗi giận, là bởi vì bọn họ chiếm phòng học làm y không có chỗ trốn. Thậm chí y còn không ý thức được bọn họ đều là nam nhân, dù sao đối với y mà nói, chỉ cần không đụng chạm tới y, thì người khác thích làm gì cứ làm, y cũng không quan tâm đến. Nhưng mà bây giờ, tận mắt nhìn thấy nụ hôn của tên kia lên môi bạch Kính, Lý Thư Ý cảm thấy tim mình đau nhói. Không cáu gắt, cũng không phải buồn bực mà là trong lòng có chút thương tâm đau đớn. Đối với Lý Thư Ý đây là loại cảm xúc cực kì khó diễn tả, nhưng y không biểu hiện ra bên ngoài, chỉ nhìn vẻ mặt không hài lòng của Bạch Kính rồi nói: “Cậu đừng trách thư ký Từ, là tôi để cô ấy cho người đi vào.” Bạch Kính bất chợt cau mày, với tính cách lạnh lùng của Lý Thư Ý, tại sao lại đột nhiên quản đến những chuyện này. Tất nhiên Lý Thư Ý cũng không nhiều lời giải thích, báo cáo công việc cũng lười bàn bạc với Bạch Kính, lạnh lùng nói: “Tôi ra ngoài trước.” đi được vài bước lại bổ sung thêm một câu, “Cậu vẫn còn thời gian gọi cậu ta quay lại đó.” Trở lại văn phòng, Lý Thư Ý có chút bực bội mà ấn hạ giữa mày. Y sống nhiều năm như vậy, kỳ thật đến bây giờ cũng chưa từng trãi qua bất kì mối tình nào, giống như là một kẻ khác loài. Chỉ là lúc y còn niên thiếu, suốt ngày tự đắm mình trong cái cảm xúc mà y tự cho là đúng đó, hận cái này lại bất mãn cái kia, nhìn thấy ai cũng không vừa mắt, luôn đơn độc một mình, cũng không cho bất kì ai có cơ hội tới gần. Lại lớn thêm một chút, thật vất vả mới mở rộng lòng mình bắt đầu học cách tiếp nhận người khác, thì trong nhà đột nhiên xảy ra biến cố, y lại đóng chặt cánh cửa của trái tim mình. Mấy năm này, ngoại trừ học tập chính là làm việc, các loại vui chơi hưởng lạc ở nơi này, y đều chưa từng tiếp xúc qua. Bên cạnh y cũng thế, ngoại trừ công việc cũng không còn bạn bè nào khác, chỉ một người duy nhất có thể ở gần y, đó chính là Bạch Kính. Nhưng quan hệ giữa bọn họ cũng không hoàn toàn thân thiết, tuy rằng cho nhau sự tín nhiệm, nhưng cũng không có can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của đối phương. Lý Thư Ý cũng không bởi vì bạch Kính cứu mình mà chịu khom lưng uốn gối, y đối với Bạch Kính theo cách riêng của mình. Với y mà nói, bán mạng làm việc, giúp Bạch Kính nắm vững sự nghiệp trong tay, chính là báo đáp lớn nhất, có giá trị nhất mà y dành cho hắn. Cho nên trong công việc nếu giữa hai người có quan điểm khác nhau, y cũng sẽ không cúi đầu mà nhượng bộ. Sai sẽ nhận còn đúng nhất định sẽ tranh cãi tới cùng. Chỉ là hiện tại, chứng kiến cảnh vừa rồi, đột nhiên Lý Thư Ý mới nhận ra, y đối với Bạch Kính đã nảy sinh thứ tình cảm không nên có.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]