Chiếc xe gần như đã phải phanh gấp. Người tài xế kinh hãi đến toát mồ hôi đầy đầu.
Sở Hàm cũng bị tiếng phanh xe làm cho giật mình, trốn tránh không kịp ngã nhào trên mặt đất.
Người tài xế hoảng loạn mắng người đang ngã trước xe: "Muốn chết à? Chạy nhanh như vậy làm gì?!"
Thẩm Vi Dịch ló đầu ra bên ngoài nhìn, sau đó lập tức chột dạ ấp úng nói: "Hình như là... Sở tiểu thư..."
"Con mẹ nó!" Lúc này đến lượt Giang Bắc Thần không bình tĩnh được nữa, thậm chí có thể coi như là kích động mà mở cửa sau đi xuống.
Đầu gối Sở Hàm bị trầy một mảng lớn, nhưng sao cô còn có thể chú ý điều này được chứ. Cô cố đứng dậy, không thèm nhìn mấy người trong xe, cứ thế lao xuống đường.
Giang Bắc Thần nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, bắt lấy cánh tay cô, vô cùng tức giận nói: "Em muốn làm gì hả? Ngay cả mạng cũng không cần nữa sao?!"
Sở Hàm bị túm lại, nhìn chằm chằm người đang tức giận trước mặt, trong phút chốc đầu óc cô như trống rỗng, dii33eend4aa4nle33êquiiyydonnn, lông mi chớp chớp mấy cái rồi bật khóc nức nở.
"Giang Bắc Thần... Mẹ em không ổn rồi..."
Vào những lúc như thế này, tình cảm luôn chiến thắng lí trí, con người ta luôn tìm đến người mà mình muốn ỷ lại nhất theo bản năng. Chỉ cần người kia xuất hiện, cô sẽ gỡ tất cả sự đề phòng của bản thân xuống.
Sở Hàm không thể không thừa nhận, trong thế giới của cô, Giang Bắc Thần chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-chien/2368168/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.