Diệp Tử Tô trắng mắt liếc một cái:
- Ngươi mới biết được à, kỳ thật ta chính là sói bà ngoại.
Vương Tranh cười ha ha:
- Sói bà ngoại mà đáng yêu như vậy ta thật sự muốn có đấy.
Người nói vô tâm, người nghe cố ý, bạn học Vương ăn rất thỏa thích, Diệp Tử Tô cũng rất vui vẻ, trong lòng càng thêm cảm kích Lâm Hồi Âm.
Mở lễ vật của Lâm Hồi Âm ra, có đĩa nhạc được kí tên, mấy tờ áp phích, còn có hai vé, hiển nhiên là vì chuẩn bị cho hai người, như thế này dường như có chút hơi quá chu đáo.
Vương Tranh cùng Diệp Tử Tô hai mặt nhìn nhau, có chút kinh ngạc, quá tốt rồi.
- Có lẽ bản thân nàng không tính là gì, hoặc là mọi người ở Aslan đều khách khí như vậy.
Diệp Tử Tô cười nói.
Nghe được Aslan, Vương Tranh hơi sửng người một chút, sau đó khôi phục thái độ bình thường rồi bắt đầu chén sạch thức ăn trên bàn.
Ăn cơm chiều xong, Diệp Tử Tô mời Vương Tranh cùng nhau tản bộ, bạn học Vương trừ huấn luyện ra, thật đúng là thiếu niên năm tốt, trừ chung quanh ở trường học ra thì nhưng nơi khác hắn đều không quen thuộc, kỳ thật Thượng Kinh thật sự rất đẹp.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, lần đầu tiên nói chuyện về một ít chuyện thích thú thời trung học.
- Không phải đâu, nói như vậy ngươi luôn luôn rình coi ta?
Vương Tranh trêu chọc nói.
Diệp Tử Tô nhẹ nhàng đấm Vương Tranh một chút:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-chien-phong-bao/3174483/quyen-5-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.