Chương trước
Chương sau
- Đây là một vị khách quý cuối cùng, công chúa Aslan.

- Cô giáoTiếu Phỉ, ngài gọi ta là Ina thì tốt rồi. Hôm nay ta là đến để mang theo mục đích học tập.

Ina nói, mỗi một câu đều hiện ra khí chất tự nhiên, làm cho trong lòng mọi người sinh ra hảo cảm, có mấy người đều nhịn không được mà muốn vỗ tay.

Mà từ lúc đi vào, ánh mắt Ina cũng không rời khỏi Vương Tranh. Ánh mắt của Vương Tranh cũng giống như có ngọn lửa thiêu cháy, tách ra mấy tháng, nhưng đối với hai người mà nói thì giống như là cách xa vài năm rồi, mấu chốt nhất là hai người không có biện pháp liên lạc.

Ina xuất hiện làm cho không khí lập tức thay đổi, Tiếu Phỉ chớp mắt:

- Mục lão, chúng ta đi vào bên trong đi, chúng ta ở trong này, bọn họ đều không thả lỏng được.

Thân phận của Ina quả thật tôn quý, tuy rằng nàng rất khiêm tốn, nhưng các giáo viên ở đây tuổi cũng không nhỏ, cũng hiểu được không quá tiện.

- Ha ha, tốt, chúng ta sẽ không quấy rầy các thanh niên trao đổi.

Mục Phùng Xuân cười nói.

Tiếu Phỉ nháy nháy mắt để cho Vương Tranh chạy lấy người, nếu tên này đi vào nói không chừng đám lão hồ li này sẽ có thể nghĩ ra chiêu trò gì mới.

Công chúa Aslan quả thật không giống người thường, nhưng Tiếu Phỉ luôn cảm thấy giống như gặp qua ở đâu, đại khái là trên TV đi.

Các giáo viên hướng dẫn vừa rời khỏi, những người trẻ tuổi kia đều khôi phục sức sống:

- Công chúa điện hạ tôn kính, ta là Nikaisi, đệ tử của giáo sư Đổng, biết được ngài thật sự là rất vinh hạnh.

Ina tồn tại làm cho bất kỳ sinh vật nam tính có chút điểm tự tin đều bồng bột có dục vọng biểu hiện, đôi mắt xinh đẹp như sao trời kia rất dễ làm cho người ta bị lạc.

Ina hơi mỉm cười gật đầu đáp lại sau đó đi về phía Vương Tranh, đây là lễ tiết, đây là mặt mà công chúa không thể tự do tùy ý như người thường.

Vương Tranh đứng ở nơi đó, khắc chế sự xúc động muốn ôm vào Ina trong ngực.

- Ngươi chính là bạn học Vương Tranh, thật cao hứng khi biết ngươi, không biết có thể hỏi ngươi mấy vấn đề không?

Ina vô luận ở nơi nào liền giống như mặt trời sáng lạn.

Bạn học Vương mỉm cười:

- Chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh hơn một chút đi.

Mọi người ngẩn ngơ, người này có xấu hổ hay không , công chúa chỉ nói theo phép lịch sự thôi , cho hắn chút màu hắn liền dám mở phường nhuộm a!

Nhưng mà ra ngoài dự kiến của mọi người, Ina lại gật đầu:

- Bạn học Nikaisi, không biết nơi này còn có phòng khác hay không?

Vừa nghe công chúa nhớ kỹ tên của hắn, Nikaisi hạnh phúc đã không phân rõ phương hướng:

- Có, có, bên cạnh còn có một phòng cách âm.

- Cám ơn, bạn học Vương Tranh, xin mời.

- Công chúa điện hạ, mời.
Hai người giống như cặp đôi đang hát song ca, một câu tiếp một câu, để lại mọi người trong đại sảnh đưa mặt nhìn nhau.

Chuyện này...

- Trời ơi, có thiên lý hay không, tên nhà quê này có lai lịch gì?

- Thiệt hay giả, có thể luận chứng được suy đoán Mushi?

- Mục lão sư chính miệng thừa nhận chắc là không có sai, Marcos tuy rằng không tệ, nhưng còn không có đạt tới trình độ kia.

- Còn có thiên tài như vậy sao?

Bạn học Vương làm thế giới quan của những thiên tài này đảo điên.

- Người này lạicó thể ở chung với công chúa Ina, cũng không sợ giảm thọ!

- Ta cảm thấy bằng tình huống của người này, 1’ sẽ bị công chúa đuổi ra!

- Thật nghĩ không ra hắn có thể nói chuyện gì với công chúa, có thể không cà lăm đã xem như không tệ lắm rồi.

Tạ Nhã Đình cảm giác mọi chuyện phát sinh hôm nay đều có điểm giống như ở trong mộng, hệ Mặt Trời tổng cộng có hai người lấy được giải thưởng, một người là nàng, một người là Vương Tranh đến từ Trái Đất, thời điểm cùng ông chú nhỏ Radon nói chuyện phiếm trước khi xuất phát, trong lúc vô ý còn nhắc tới người này.

Đương nhiên tuổi của Radon và nàng cũng không chênh lệch nhiều lắm, nhưng mà bối phận cao hơn một lứa, đối với chuyện này Tạ Nhã Đình cũng thực bất đắc dĩ.

Người này đạt được giải thưởng Vật Lý học của Ngân Minh, thế nhưng đồng thời vẫn là thành viên hệ Mặt Trời tham gia vòng đấu loại IG. Radon chính là thần tượng của toàn dân Karaka, sự kiêu ngạo của các học viên, mà có thể nghĩ độ khó của IG, Vương Tranh lại thông qua vòng thứ nhất, nghe nói trả lại không ít người.

Điều này làm cho Tạ Nhã Đình từng suy nghĩ, ở Vật Lý học những cống hiến của hắn hoàn toàn là do Tiếu Phỉ dẫn dắt, ở hệ Mặt Trời nàng mới là chân chính dựa vào bản lĩnh của mình để đạt được giải thưởng này.

Kết quả...

Rốt cuộc là một người như thế nào ?

Ina không ở đây, tất cả mọi người trong đại sảnh có điểm mất hồn mất vía lập tức mất đi hứng thú nói chuyện, chỉ giống như suy đoán như bọn hắn , Vương Tranh bây giờ còn thực sự không có thời gian nói chuyện.

Vừa vào cửa. Ina đã bị Vương Tranh ôm ở trong lòng, Vương Tranh hoàn toàn không thể khống chế bản thân mình, cho tới nay hắn đều cảm thấy mình là người thực sự có thể khống chế cảm xúc, nhưng mà lúc nhìn thấy Ina thì hắn liền hỏng mất, băng liền băng đi, hắn cũng không phải giống như Khô Lâu là một người máy.

Ina cảm giác mình cũng được dung nhập vào trong thân thể của Vương Tranh.

Ôn tồn một hồi lâu, Vương Tranh cứ như vậy ôm Ina. Hai người hai đôi mắt nhìn lẫn nhau, như là muốn xem đến tận trong linh hồn của nhau.

- Để em xuống được không?

Ina nhỏ giọng nói, nàng giống như con mèo nhỏ cuộn tròn bị Vương Tranh ôm vào trong ngực, điểm thể trọng ấy đối với bạn học Vương mà nói tất cả đều là mây bay.

- Không được!

Bạn học Vương Tranh tương đối bá đạo.

Ina mặt đỏ lên, dựa vào trong ngực hắn. Cảm nhận hơi ấm như thế này, cả người đều nhanh say.

- Thật không nên tới gặp anh, vừa thấy mặt đã bị anh khi dễ.

Ina si ngốc nói.

Phái nữ nói mát, bạn học Vương cho dù có ngu ngốc cỡ nào cũng nghe đi ra:

- Khẳng định là đời trước em thiếu nợ anh, đời này nhất định phải trả. Nhận mệnh đi.

Vương Tranh nhẹ nhàng vuốt ve mặt Ina, từ từ hôn lên bờ môi kiều diễm đỏ mọng ướt át kia. Không điên cuồng như vừa rồi, lần này là ôn nhu, từ từ giữ lấy từng chút một, đôi khi nam nhân quả thật là không cần học cũng biết, đầu lưỡi nhẹ nhàng mở hàm răng Ina ra. Bắt đầu đuổi cái lưỡi nhỏ thơm tho của Ina, Ina ấp úng hoàn toàn nói không ra lời.

Trong đại sảnh các bạn học nam hoàn toàn là không yên lòng, mới vừa rồi nữ sinh trông rất được giờ cũng hoàn toàn mất đi mị lực, đều đã qua 10’, hai người còn chưa đi ra.

Chỉ bằng mặt hàng kia, chỉ là một người Địa Cầu, dựa vào cái gì mà nói chuyện với công chúa hơn 10’ rồi?

Cơn giận của Nikaisi sắp bùng nổ, hận không thể vã vào mồm của mình mấy cái, mới vừa rồi nên nói không có phòng mới đúng.

- Công chúa cũng quá bình dị gần gũi.

- Chỉ sợ là như tiến sĩ Gail nói gì đó, đế quốc Aslan coi trọng nhân tài, đại khái là muốn để hắn di dân Aslan đi.

- Hắn mới bao lớn, hơn nữa, ai biết tương lai mọi người có thể sáng chói như thế hay không, Aslan sẽ không qua loa như vậy.

- Cũng đúng!

='mso-special-character:line-break'>
acter:line-break'>
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.