- Cười cái gì mà cười?
An Mỹ không chịu nổi, cũng có điểm bất đắc dĩ, đứa em trai này không có chút hứng thú đối với đọc sách, mỗi ngày chỉ biết các loại giải trí, chơi trò chơi đặc biệt nhiều, ngay cả bạn gái đều làm quen trong trò chơi.
- Hắc hắc, chị, đừng nói chị không có người theo đuổi, cũng đúng thôi, làm quen với bạn trai chuyện này nhất định phải vượt qua pháp nhãn của em, nếu không phải như thế, miễn bàn, đến một lần thì em đuổi một lần.
An Thế Kiệt nói đương nhiên.
An Mỹ trừng mắt nhìn liếc mắt một cái:
- Nhóc con ngươi tiến bộ, dám quản chuyện của chị sao, muốn ăn đòn phải không?
Vừa thấy An Mỹ bày ra tư thế, An Thế Kiệt hoảng sợ, bà chị mình có khuynh hướng bạo lực, đi trường quân sự trở về còn không biết luyện thành cái dạng gì.
- Làm gì dám a, chị của em xinh đẹp như tiên trên trời, em làm thế này không phải là giúp chị sao, sợ chị bị người ta lừa!"
Thấy vẻ mặt không tin của An Mỹ, An Thế Kiệt ho khan vài tiếng:
- Đương nhiên, cha mẹ không có khả năng chiếu cố em cả đời, không dựa vào chị hai thì dựa vào ai, lấy tư sắc của chị, chọn như thế nào, cũng phải tìm cho em một người anh rể là người thừa kế nguồn quỹ lớn. Đến lúc đó hắc hắc hắc, cậu em vợ dựa vào anh rể, đó không phải chuyện hợp tình hợp lý sao?
- Thích đi nơi nào mát mẻ thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-chien-phong-bao/3174123/quyen-11-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.