Vương Tranh xem như hiểu được, người này thuộc loại miệng nổ to banh trời, là cái loại nói như thế nào cho thống khoái thì sẽ phun ra như thế , nếu thật sự tin lời của hắn thì có thể choáng váng.
Lúc này điện thoại vang.
- Vương Tranh, ngươi còn biết rõ ta sắp đến nha, đã vậy còn quá lâu mới nhắn tin cho ta.
Lâm Hồi Âm nói, làm Vương Tranh dở khóc dở cười, vị đại tiểu thư này. Không đúng, công chúa nhỏ, cho rằng bản thân mình không gì không làm không được a, cũng đúng, ở trong thế giới của nàng, đừng nói di chuyển qua các tinh cầu , cho dù là xuyên qua tinh hệ cũng chỉ là cơm bữa.
- Ta cũng vừa biết, ta cùng vài người bạn bè muốn đi nghe buổi biểu diễn của ngươi, nhưng vé đã bán hết rồi, có biện pháp không?
Vương Tranh nói.
- Chuyện nhỏ, bà chị còn có việc bắt ta đi làm đây này.
Trong điện thoại Hồi Âm có vẻ rất hưng phấn, xem ra cô bé này hưng phấn khi đi ra ngoài chơi đùa.
- Chúng ta hơi nhiều người, đại khái ...
Vương Tranh tính toán, còn có Tiếu Phỉ, Radon muốn đi, Tạ Nhã Đình không thể bỏ một bên, nếu làm như thế khẳng định Radon cũng bị thầm oán đến chết.
- Yên tâm, có thể ngồi mười người, không đủ ta cho người ta chừa ra thêm cho ngươi.
Lâm Hồi Âm nói.
Cuộc sống chính là như thế này, đối với chút người khó như lên trời, nhưng đối với chút người chỉ là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-chien-phong-bao/3174062/quyen-12-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.