Vương Tranh lặp lại ca bài hát ‘Trời cao biển rộng’ kia, mà Lâm Hồi Âm cũng là giống thế, cũng không có thêm quá nhiều gì đó, chỉ là có biến hóa về cảm xúc ở một vài nơi nào đó, còn về mặt phát âm, nhân viên sẽ nhắc nhở một chút.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại, cũng tốn hơn 2 tiếng, thời gian trôi qua rất nhanh, may mắn ca khúc này Vương Tranh nghe cũng rất đã nghiền, hơn nữa dù sao mình cũng là nghiệp dư, cũng không có gì hay để tưởng tượng, mình có cảm giác gì thì ca như thế đó liền đã xong rồi.
Nhân viên làm việc gật đầu liên tiếp, trạng thái như hôm nay của công chúa điện hạ thật sự là ở mức cao, về mặt cảm xúc hoàn toàn tìm được tiết tấu. Chỉ có thể nói Hồi Âm nhạy cảm cực cao, ca khúc này muốn biểu đạt gì đó, từ lý thuyết không có một chút quan hệ nào với nàng, nhưng trên thực tế mặc dù là công chúa nhưng nàng cũng có giấc mộng. Giấc mộng của nàng chính là ca hát, đi từng bước một để thực hiện, thân phận công chúa mang đến cho nàng một ít tiện lợi, nhưng đồng thời lời phản đối phê bình cũng không thiếu, nhất là ở dưới tình huống có một hai ca khúc không tốt.
Nhưng mà Lâm Hồi Âm cũng không tức giận bởi vì những chuyện này , ngược lại tiếp tục kiên trì tiếp tục.
Những người lạnh lùng, cảm ơn các ngươi từng xem nhẹ ta, để cho ta không cần cúi đầu, càng dũng cảm sống!
Hồi Âm nắm quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-chien-phong-bao/3173637/quyen-15-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.