Hai người nghỉ ngơi trong chốc lát lại lập tức bắt đầu công việc lu bù, giữa trưa lúc 12 giờ người phụ trách báo cho bọn họ có thể đi ăn cơm, cho bọn họ nghỉ ngơi một giờ buổi chiều lại bắt đầu làm việc.
Chu Kính Niên đem cái đầu lấy xuống thở ra một hơi, vừa mở mắt thì nhìn thấy bà ngoại mang theo một cái giỏ nhỏ ở cách đó không xa chậm rãi đi tới, nhìn đông nhìn tây đại khái chắc là tìm anh.
Lúc này Phương Tranh cũng lại đây, hỏi anh muốn ăn cái gì, Chu Kính Niên kéo Phương Tranh cùng nhau đi về phía bà ngoại.
“Bà ngoại.”
Chu Kính Niên đi đến bên cạnh bà ngoại không nghĩ tới bà ngoại không nhận ra mình, nhìn thấy hai người giả dạng búp bê đi qua bên này, còn có tâm né qua bên cạnh nhường nhường.
Chu Kính Niên bất đắc dĩ mà dùng cánh tay của búp bê mà vẫy vẫy, rốt cuộc bà ngoại cũng đem tầm mắt nhìn đến con người anh.
Lúc này trán của Chu Kính Niên đầy mồ hôi, bởi vì quá nóng mà sắc mặt đỏ lên, tóc cũng rối loạn, đâu giống như đứa cháu mặt lạnh trong nhà lúc nào cũng tự mình sửa soạn đến tề tề chỉnh chỉnh cho nên khi nãy bà ngoại mới không nhận ra.
“Kính Niên ha.” Trừ bỏ khi còn nhỏ nghịch ngợm gây sự đã rất nhiều năm bà ngoại không thấy dáng vẻ này của Chu Kính Niên trong lúc nhất thời cảm thấy mới mẻ thật sự, bà ngoại móc khăn giấy lau mồ hôi cho anh nói: “Có phải mệt muốn chết rồi không?”
Chu Kính Niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-chi-so-chung/201598/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.