Hai người ra khỏi nhà ăn, Phương Tranh vuốt cái bụng phình lên, nói: “Quá no.”
Tuổi này là thời điểm thân thể phát triển, Chu Kính Niên lấy cơm vừa đủ Phương Tranh ăn no nhưng cũng sẽ không quá no căng.
Thừa dịp thời gian còn sớm chưa tới giờ vào lớp, Phương Tranh dẫn Chu Kính Niên đi dạo quanh khắp nơi trong trường học.
Phương Tranh rất ít có lúc thanh nhàn như vậy, mỗi ngày sau khi tan học thì phải đến quán bar, sớm nhất cũng rạng sáng mới có thể về nhà. Mỗi ngày sau thời gian cơm trưa cậu sẽ tranh thủ ngủ bù.
Chu Kính Niên đối với việc này cũng thập phần rõ ràng, anh nhìn quầng thâm mắt của Phương Tranh, đại khái chỉ đi dạo trong chốc lát rồi nói: “Trở về đi.”
Học sinh nội trú đều trở về phòng ngủ nghỉ trưa, khi hai người trở lại phòng học trong phòng chỉ có mấy học sinh, cơ bản đều là học sinh ngoại trú không về nhà ăn cơm.
Phương Tranh ghé vào bàn của mình nhắm mắt nghỉ ngơi, Chu Kính Niên an vị ở phía sau nhìn sườn mặt của cậu, hiện tại lòng anh tràn đầy thỏa mãn vì gặp lại người yêu, chỉ hy vọng thời gian có thể trôi qua chậm một chút.
Lúc sắp đến giờ học Trần Án vừa đi vừa đập quả bóng rổ vào trong phòng học, chỗ ngồi của cậu ta sát tường, phải đánh thức Phương Tranh để đi vào.
Trần Án chú ý tới ánh mắt Chu Kính Niên nặng nề mà liếc mình một cái, trong lòng lộp bộp một chút, nghĩ thầm bạn học này khí thế dọa người như vậy, Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-chi-so-chung/201589/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.