Ngày hôm sau, Liễu Phong không ngủ nướng nữa thức dậy rất sớm.
Sau đó y phát hiện hai đứa nhỏ trong nhà không thích hợp, cũng không biết nói thế nào hai người vẫn ở chung nhưng mỗi lần ánh mắt nhìn nhau giống như pháo hoa bùng nổ, nhão nhão dính dính. Y dùng ánh mắt hồ nghi mà nhìn trong chốc lát, sau đó làm ra vẻ mặt “Cậu đã nhìn thấu các con”.
Lúc ăn cơm Chu Kính Niên và Phương Tranh đồng thời lấy ra hai bao lì xì, nói lời cát tường đưa cho bà ngoại và cậu.
Bà ngoại cười nhận lấy, Liễu Phong sáng sớm đã bị nhét một miệng bánh gato còn đang nghẹn thấy vậy cũng không một chút khách khí lấy bao lì xì bỏ vào trong túi.
Mùng hai là ngày chúc tết người lớn trong nhà, bên nhà mẹ đẻ của bà ngoại không còn thân thích, cho nên bà ở nhà xem TV, Liễu Phong hôm nay muốn đi ra ngoài, thuận tiện chở Chu Kính Niên và Phương Tranh đến chùa dưới chân núi.
Hôm nay tới chùa người ít hơn rất nhiều, sáu người bán một ngày không có nhiều như mùng một, chỉ bán hơn hai vạn, mấy ngày kế tiếp cũng không nhiều như vậy.
Buổi sáng mùng bốn, một xe nhang rốt cuộc đã bán xong, trừ đi phí tổn thuê xe thuê kho hàng một mình Phương Tranh kiếm lời hơn sáu vạn, tính hết phí tổn hiện tại cậu gởi ngân hàng đã vượt qua tám vạn.
Trưa hôm đó, Chu Kính Niên và Phương Tranh đi chợ một chuyến mua thức ăn, mua rất nhiều đồ, sau đó mời bọn người An Mười Lăm về nhà, tự mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-chi-so-chung/1317663/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.