Việc bàn luận về cờ vây trong thư phòng vẫn tiếp tục đến ba giờ chiều, thời tiết u ám gần như cả ngày bỗng nhiên trở nên trong hơn, bầu trời lộ ra một vệt trong xanh sau những đám mây dày đặc.
Trình Minh Bách rất hiếm khi sắp xếp lịch như hôm nay, ông muốn mời tân nghiên cứu sinh của năm nay ăn bữa cơm.
Chờ bố mình chơi xong cờ, Bùi Triết thuận thế chủ động lái xe đưa ông đến trường học. Một nhà ba người lên xe, lái xe quanh con đường núi để ra khỏi khu biệt thự, phía xa xa, mặt biển rộng lớn phản chiếu những sóng nước lấp lánh, tựa như sao trời rơi xuống.
Kỹ năng chơi cờ của Triệu Dĩ Xuyên có thể nói là tốt hơn ông, Trình Minh Bách phục anh một đường, thở dài một hơi, nói chuyện rất vui vẻ một lúc, trước khi tạm biệt còn chủ động lưu lại phương thức liên lạc của Triệu Dĩ Xuyên, hẹn lần sau sẽ đấu lại.
Cửa xe vừa mới khép lại, Bùi Triết hỏi anh: “Anh về công ty luật hay về nhà?”
Triệu Dĩ Xuyên hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Giáo sư Trình ở trường học đã lâu chưa? Suy nghĩ về vấn đề thực sự rất đơn giản.”
Bùi Triết dồn lực chú ý vào đèn giao thông, không quá nghe hiểu: “Chuyện chơi cờ sao?”
“Về bữa cơm.” Triệu Dĩ Xuyên nói chuyện một hồi cũng không thấy mệt mỏi, đôi mắt vẫn sáng như cũ, “Vừa rồi hàn huyên nhiều như vậy, lúc chơi cờ cũng vẫn nhắc đến chuyện của cậu…… Nhưng chúng ta nói như thế nào ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-chan/2754993/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.