Vào ngày đầu năm mới, Bùi Triết gác lại công việc và quay trở về “giữa núi”.
Sáng sớm của năm mới lại có tuyết rơi, đường ướt, hoa mai còn chưa nở hết, trước cửa còn có vài chùm cành hoa quế, phủ đầy một màu cam nhỏ, đi ngang qua sẽ ngửi thấy một hương thơm ngào ngạt.
Vườn rau sau mấy tháng chăm sóc đã phát triển rất tốt, Bùi Triết ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn Trình Minh Bách bận tới bận lui, nhịn không được nói: “Khi nào bố về hưu, liệu bố có cảm thấy mảnh đất này là không đủ để sử dụng hay không?”
Cậu hiếm khi nói đùa, Bùi Chiếu Tuyết sửng sốt một lúc, mới hỏi: “Làm sao vậy, hôm nay tâm tình của con có vẻ rất tốt?”
“Cũng tạm.”
“Vậy thì tốt.” Bùi Chiếu Tuyết thưởng thức ấm trà tử sa mà bà mới mua, “Nghe nói con và vị phó tổng mới đến kia khá thân thiết? Còn tưởng rằng tính tình của cậu ta rất kỳ quái.”
“Tùy Trì An xuất thân từ nhân viên kỹ thuật, chắc chắn sẽ có chút cố chấp.” Bùi Triết uyển chuyển nói, “Nhưng năng lực của cậu ấy rất tốt, hơn nữa cậu ấy có thể bù đắp những thiếu sót về kỹ thuật ở Khải Vinh.”
Bùi Chiếu Tuyết lại hỏi: “Mẹ nghe nói rằng đội pháp lý của bọn con cuối cùng cũng đã được thành lập?”
“Là thuê bên ngoài, đoàn đội của Hoa Văn.”
Bùi Chiếu Tuyết: “Tiểu Triệu hình như đang ở Hoa Văn?”
Bùi Triết giải thích nói: “Đội hợp tác không có Triệu Dĩ Xuyên, con nghĩ……chắc là để tránh bị nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-chan/2754977/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.