Bùi Triết bất giác mà cau mày, hỏi: “Anh nói cái gì?”
Trong lời nói không có bất mãn, giống như chỉ hỏi đơn giản bởi vì không nghe rõ, nhưng Triệu Dĩ Xuyên trái tim như bị đấm một quyền, chấn động truyền đến hai tâm thất, đau đến kịch liệt.
Bùi Triết mua nhẫn.
Anh chưa từng nghĩ đến việc Bùi Triết sẽ mua nhẫn.
“Tôi nói……” Yết hầu di chuyển một cách khó khăn, Triệu Dĩ Xuyên né tránh ánh mắt của cậu mà hạ giọng, “Nếu không thì, không cần dùng đến hoa trang trí.”
Nghe vậy, bả vai của Bùi Triết đã bớt căng thẳng một chút: “Hả?”
Triệu Dĩ Xuyên chưa bao giờ bái phục khả năng ứng biến của mình như bây giờ, anh nói tiếp: “Không phải là ở ngoài trời sao, hơn nữa nghi lễ kết hôn thời gian khá dài, vậy thì hoa sẽ không còn tươi nữa?”
Có vẻ như Bùi Triết đã bị lừa, cậu ngửa người tựa lưng vào ghế, đây là tư thế thư giãn đầu tiên trong ngày của cậu, ngón tay của cậu đan chéo vào nhau, điều này mang lại cho Bùi Triết một cảm giác an toàn khó tả: “Cái này…… Cũng được, nhưng có lẽ hoa tươi trông sinh động hơn ghim cài áo.”
“Vậy xem lại một chút?” Triệu Dĩ Xuyên nói, giọng điệu cùng biểu cảm đều vô cùng chân thành.
Bùi Triết trầm mặc nhìn anh.
Đôi mắt của cậu vẫn luôn rất sáng, lại mang theo tia sắc bén, anh đã nghĩ trong một phút nào đó cậu đột nhiên bừng tỉnh, hiểu ra ý nghĩa thực sự của câu nói vừa rồi, giây tiếp theo như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-chan/2754972/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.