Trong lòng Hướng Tầm thầm mắng một câu, lúc nãy đầu óc của anh đúng là bị ma nhập nên đầu óc mới đột nhiên kém thông minh như thế.
Cô gái có thể khiến Tạ Hoài Tây tự mình đưa đến, sao có thể là một người phụ nữ bình thường được.
Hướng Tầm liên tục xin lỗi: “Chị dâu, thật ngại quá, vừa nãy em uống hơi nhiều, hai người cứ tiếp tục nói chuyện, tiếp tục nói chuyện nhé.”
Hướng Tầm đến nhanh đi cũng rất nhanh, Lâm Nhiễm còn chưa kịp nói gì thì hắn đã biến mất rồi.
Tạ Hoài Tây: “Không cần phải để ý, về sau có cơ hội nhất định sẽ bắt cậu ta xin lỗi em một cách trịnh trọng.”
Anh nói rất chân thành, không biết có phải vì vừa rồi Hướng Tầm đã nói hai chữ “chị dâu” hay không.
Lâm Nhiễm cuối cùng cũng không nhịn được mà nói ra nghi hoặc lớn nhất của cô lúc này.
“Tạ Hoài Tây.”
“Ừ? Có chuyện gì muốn hỏi tôi?” Tạ Hoài Tây như đọc được suy nghĩ của cô.
“Đúng.” Lâm Nhiễm do dự một chút, sau đó gật đầu.
Bộ dáng nghiêm túc chuẩn bị nghe cô nói của Tạ Hoài Tây giờ này khiến Lâm Nhiễm nhớ tới rất nhiều năm trước kia.
Cô khi ấy còn đang học cấp ba, trong một lần trường tổ chức cuộc thi nghệ thuật, cô không cẩn thận đã đánh mất cây đàn violon mà mẹ cô để lại, tìm khắp hậu trường biểu diễn vẫn không tìm được, cuối cùng chỉ có thể ngồi xổm vào trong một góc khóc thút thít như con thú lạc đường.
Hiện trường rất hỗn loạn, Yên Nhiên vẫn đang biểu diễn tiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cau-mat-ngu/457981/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.