Mục Tần lái xe tới trước cổng, bước chân anh vội vàng nhưng không mất kiểm soát.
Tới đại sảnh, Mục Tần thấy Janus từ trên lầu đi xuống.
"Cậu đã về." Janus cúi chào, ra hiệu người hầu lấy nước.
"Anh Hai tôi đâu?" Mục Tần tiến về ghế ngồi xuống.
"Trong phòng, cậu Hai muốn ngày mai gặp Du thiếu." Janus bưng ly nước từ trên tay người hầu để xuống bàn cho anh.
"Anh ấy không làm chuyện gì chứ?" Mục Tần bưng ly nước uống, khẽ nhướng mắt nhìn ông.
"Vẫn còn tốt." Janus tường thuật lại mọi chuyện.
Nghe ông nói, anh nhẹ thở phào, tựa vào lưng ghế, xoa trán: "Thế Du Thanh sao rồi?"
"Cậu ấy đang ăn sáng trong phòng. Y sĩ nói khoảng hai ngày nữa là thân thể cậu ấy có thể thích ứng với Dục tinh hoàn toàn." Janus giơ "điện tính" báo cáo, sắc mặt rất điềm tĩnh.
"Vậy thì tốt rồi, tôi lên xem em ấy một chút." Anh ngồi dậy, chậm rãi đi lên lầu.
"Vâng."
Mục Tần bước lên lầu, đi qua dãy hành lang, tới chỗ Du Thanh.
Lúc này Du Thanh cũng vừa ăn sáng xong. Cậu đang dọc "điện tính" coi bản đồ ngôi nhà, là một thể 3D đa chiều, cậu còn phát hiện ra hình người của mình, còn có người hầu, Janus và Mục Tần.
Du Thanh chăm chú nhìn bản đồ, bỗng cậu thấy hình người Mục Tần di chuyển.
Du Thanh bật dậy, quả nhiên không bao lâu, một tiếng chuông truyền tới.
Du Thanh nhíu mày, hơi lo lắng mở hé cửa ra.
Ngoài cửa, Mục Tần thấy cậu chui đầu ra liền mĩm cười: "Bị dọa sợ rồi ạ? Sao núp na núp níp thế."
"Có mà bị anh dọa đấy!" Nghe giọng điệu cợt nhả của người nọ, lo lắng trong lòng Du Thanh bay mất, phản bác lại: "Tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Còn không phải là lo cho em sao?" Thấy con chuột nhỏ dựng lông, tâm tình Mục Tần vui vẻ. "Thế nào? Vui vẻ không?"
"Không!" Du Thanh mở cửa ra, còn chưa kịp mở miệng tiễn khách thì Mục Tần đã nhanh chân lách vào.
Anh nhìn ngắm xung quanh, thấy trong phòng đầy đủ tiện nghi, thức ăn cũng đã ăn hết liền rất hài lòng.
Thấy người nọ tự nhiên như chốn không người làm Du Thanh ngạc nhiên tròn mắt. Cậu câm nín ngồi lên ghế, lấy quyển sách điện tử ra đọc, trong tay còn ôm chú thỏ nhỏ, mặc kệ tên kia.
"Em đã thấy quen với nơi đây chưa?" Giọng Mục Tần đột nhiên vang lên.
Tay cầm sách của Du Thanh khẽ run, giọng cậu bình tĩnh đáp: "Cũng tạm, còn nhiều thứ tôi vẫn chưa biết."
Mục Tần ngồi lên chiếc ghế bên cạnh Du Thanh, một bên tựa một bên bắt chéo chân hỏi thăm:
"Ba ngày nữa nhà tôi sẽ tổ chức buổi ra mắt. Em cũng sẽ đến."
Du Thanh quay phắt đầu lại trợn tròn mắt: "Hả?"
Nghĩ cậu không nghe rõ, anh nhướng người dậy ghé sát người cậu làm Du Thanh hoảng hốt nghiêng người.
"Ba ngày sau, buổi ra mắt, em cũng có mặt." Anh nhấn mạnh từng chữ.
"Tại sao tôi cũng đi?" Du Thanh khó hiểu.
"Vì em là bạn đời tương lai của tôi, đương nhiên phải đi." Mục Tần nhướng mày.
"Bạn đời?" Du Thanh bối rối, bạn đời gì?
Mục Tần cũng kinh ngạc, chợt anh nhớ lại hình như mình cũng chưa giải thích cho em ấy cái này nhưng: "Janus vẫn chưa nói gì với em sao?"
Du Thanh lắc đầu.
Mục Tần thở dài, hỏi cậu: "Thế em biết vì sao em lại tới đây chưa?"
Vừa dứt câu, Du Thanh nhổm phắt người nhìn anh chăm chăm, cậu hoảng hốt thốt lên: "Anh biết lý do tôi vì sao tới đây!?"
Thấy Du Thanh bất ngờ kích động như vậy Mục Tần cũng bị làm cho giật mình nhưng mặt anh vẫn thản nhiên, giọng điệu chậm rãi: "Chuyện này giải thích thì khá dài."
Mục Tần trầm ngâm, sắp xếp lại câu chữ rồi kể.
Du Thanh cũng bình tĩnh lại chăm chú nghe.
Tên đầy đủ của Dục tinh là Tinh cầu Dục Vọng. Tổ tiên của họ trước đây là tội phạm chạy trốn khỏi Liên Minh. Trong một chu du trốn tránh Liên Minh, thì họ tìm thấy được tinh cầu MLF-01 và lấy nó là nơi định cư.
Sau đó một thời gian dài, nơi đây từ từ dần hình thành quy tắc và biến thành một tinh cầu độc lập và lấy tên là Tinh cầu Dục Vọng.
Vì tổ tiên từng có quan hệ với dị thú, nên theo các đời sau đều có khả năng sẽ thức tỉnh huyết mạch. Những người thức tỉnh huyết mạch hay còn gọi là dị sĩ, vào những ngày dương chí sẽ bị dương khí trong người tăng cao dày vò, chỉ có thể nhờ hàn đàm và bạch tinh để chống đỡ.
Tuy nhiên đó chỉ là cách tạm thời, bởi vì hàn đàm, bạch tinh chỉ áp chế dương khí trong người họ chứ không thể hóa giải. Đợi tới khi chúng không áp chế được nữa thì những dị sĩ sẽ bị dương khí trong người bạo phát tới chết.
Còn bạn đời chính là những người không thuộc về thời không ở đây, cứ theo một định kỳ họ bỗng chốc xuất hiện. Những nơi bạn đời xuất hiện không ai đoán trước được, chỉ biết bạn đời luôn xuất hiện kế bên dị sĩ hoặc là bị dị sĩ đầu tiên phát hiện ra.
Người bạn đời là một đặc ân được ban cho dị sĩ, bởi họ là người duy nhất hóa giải được dương khí trong người dị sĩ, ngoài ra còn có một số có thể tăng sức mạnh cho dị sĩ. Mỗi một dị sĩ chỉ có duy nhất một bạn đời, mà dị sĩ là căn cơ của một gia tộc hay thậm chí là một tinh cầu.
Nếu bạn đời mất dị sĩ cũng mất, thế nên mỗi khi dị sĩ tìm được bạn đời đều phải công bố với gia tộc, đều đó sẽ bảo đảm cho bạn đời của họ không bị đánh chủ ý.
"Vậy nên tôi là bạn đời của anh chỉ vì tôi xuất hiện vào lúc đó?" Du Thanh kinh sợ hỏi.
"Chính xác." Mục Tần nhìn cậu khen ngợi.
"Không thể nào!" Du Thanh bật dậy.
"Sao là không thể? Em xuất hiện kế bên tôi, tôi cũng là người phát hiện ra em. Thế nên em là bạn đời của tôi là việc hoàn toàn chính xác." Đây là còn chưa kể đến em đã giúp tôi hóa giải dương khí đã bị áp chế gần một tháng nay, Mục Tần nghĩ thầm.
Nghe anh nói chắc chắn như vậy, Du Thanh không thể phản bác lại nhưng cậu vẫn có chút không chấp nhận được: "Bạn đời không phân biệt giới tính sao? Không, không ý tôi là, dù tôi là nam anh cũng không ngại sao?"
Thấy Du Thanh e sợ dò hỏi mình, Mục Tần bật cười. Anh giơ nắm tay che miệng, nghiêng người kề sát vào cậu: "Em biết bây giờ đã là thời đại nào rồi chứ? Ở nơi đây đừng nói là nam, cho dù em là lưỡng tính cũng chả có gì bất ngờ cả!"
Mục Tần lấy ngón tay chọt vào trán cậu, đẩy nhẹ: "Cho nên chả có vấn đề gì với cái gọi là giới tính hết, hiểu không?"
Du Thanh nhăn mặt, trừng mắt bất mãn nhìn anh. Nhưng Mục Tần chỉ thích thú cười nhìn cậu, không để ý.
"Thế còn vị anh Hai của anh? Sao anh ta lại tới tìm tôi vậy?"
"Anh ấy thích trẻ con, nên khi biết em là vị thành niên nên tới thăm hỏi thôi. Đừng lo, anh ấy không có ác ý đâu." Nói xong, Mục Tần lấy từ trong không gian ra một chiếc vòng nhỏ xinh xắn.
"Cho em này!" Anh đưa cho Du Thanh.
Du Thanh hơi bị bất ngờ, chần chừ một lúc rồi khẽ lấy: "Đây là gì thế?"
Cậu không tin anh chỉ đơn giản tặng một chiếc vòng như vậy. Dù là một chiếc vòng thì ở tương lai nó cũng chả phải vật gì bình thường đối với cậu.
Cậu đoán không sai, chiếc vòng từ góc độ ở trên tay Mục Tần hay đặt ở tương lai đều không phải vật tầm thường.
"Là vòng không gian đã qua tinh chế. Hiểu đơn giản là nó có thế chứa đựng đồ vật và có thể chứa vật sống." Mục Tần làm ví dụ cho cậu.
Chỉ thấy chiếc cốc trên bàn đột nhiên biến mất, Du Thanh không ngạc nhiên lắm, trước đây cậu đã từng thấy quản gia lấy cuốn sách từ trong không trung ra.
Dù sao là ai ở Trái Đất đều đã từng bị không ít phim hay tiểu thuyết đầu độc rồi. Cái gọi là không gian vẫn còn trong khả năng tiếp nhận được.
Mà trực giác cho cậu thấy chiếc vòng này không chỉ có như vậy.
Quả nhiên, sau khi làm mẫu động tác thu phóng đồ vật. Mục Tần chuyển qua một nút khác trên vòng. Chiếc nút ấy rất tinh xảo khéo léo, nhìn y như là trang sức được đính trên đó.
Vừa bấm vào nút, một vòng sáng đột nhiên bay ra, bao trùm lấy Mục Tần.
"Thứ này gọi là lồng Alpha, có tác dụng y như từ trường trong "điện tính", tuy nhiên từ trường một khi sử dụng thì cần thời gian nạp lại khá lâu, do đó lồng alpha được sử dụng khi em gặp nguy hiểm không có lực tấn công. Nó sẽ bảo vệ em an toàn dưới mọi công kích cho tới khi người khác đến cứu."
Mục Tần giảng giải kỹ: "Ngoài vòng không gian còn có một cơ chế mật tùy vào người sáng chế. Như cái vòng này, một khi lồng alpha được mở ra, nó sẽ tự động tỏa ra khí gây mê hoặc khí độc. Đồng thời liên kết với tinh não Ar2 biến thành sóng alpha truyền ra dòng sóng âm cao độ có thể hủy diệt sóng điện não của kẻ thù."
Càng nghe Du Thanh càng run trong lòng, sao cậu cứ thấy như cậu sắp vào đầm rồng hang hổ mà cần lắm chuẩn bị vậy.
"Không sai, đây là nhu thiết yếu chuẩn bị cho em đi học viện." Nhìn vẻ mặt Du Thanh Mục Tần liền đoán được ý nghĩ của cậu. Mở miệng xác nhận.
"Sao?" Du Thanh quay phắt đầu qua: "Tôi sẽ gặp nguy hiểm khi đi học viện?"
Thấy cậu bị dọa, Mục Tần mới biết hình như mình nói hơi nhiều. Anh nhẹ giọng trấn an.
"Không phải là nguy hiểm, chỉ là đề phòng trước thôi. Dù sao em cũng phải đi học viện, ở đó quá xa, tôi không thể ở gần em bảo vệ mọi lúc được, nên phòng trước còn hơn."
Du Thanh nhíu máy, lòng đầy lo lắng: "Ở đây bạn đời rất dễ bị nguy hiểm à?"
Mục Tần ngạc nhiên nhìn cậu, sau đó mỉm cười, ánh mắt lóe sáng: "Em đoán không sai, vì vị trí bạn đời rất quan trọng đối với dị sĩ. Càng là dị sĩ cấp cao, thì vị trí của bạn đời càng quan trọng."
Mục Tần dựa vào ghế, đan tay để trên đầu gối: "Một quốc gia hay một gia tộc có mạnh hay không đều tùy thuộc vào dị sĩ có sức mạnh ra sao. Thế nên chỉ cần muốn tiêu diệt một thể lực nào đó, họ chỉ cần nhắm tới người bạn đời của dị sĩ. So với dị sĩ thì việc tiêu diệt bạn đời dễ dàng hơn nhiều."
Anh nhìn chằm chằm vào Du Thanh: "Mà em là bạn đời của tôi, cho nên sẽ có rất nhiều người nhắm vào em."
Du Thanh giật thốt trong lòng, bên ngoài im lặng, lúc sau cậu nói: "Anh bảo đảm tính an toàn cho tôi chứ?"
Mục Tần cười, giơ tay búng nhẹ trán cậu: "Không chỉ tôi mà còn cả gia tộc tôi đều sẽ bảo vệ em an toàn. Cho nên không cần lo lắng."
Nói xong anh đứng dậy: "Tôi còn có việc, buổi tối sẽ lại đến thăm em. Nhớ ăn uống đầy đủ đấy, chuột nhỏ."
Du Thanh nhìn Mục Tần đi ra khỏi cửa, cậu quay đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, trầm mặc không biết nghĩ gì.
Bỗng cậu lẩm bẩm một câu rất nhỏ, nhỏ tới mức chỉ mình cậu nghe thấy:
"Không khác gì lắm với trong sách.."