Trong con hẻm u ám, có hai thân ảnh đang kề sát vào nhau. Thân ảnh người bên trái to lớn che khuất người bên phải, vốn đã trông đã nhỏ con lại càng nhỏ con hơn. Tiếng thở dốc như có như không truyền ra khỏi hẻm, cơn nóng bức trong cơ thể Mục Tần càng lúc càng tăng làm anh không khỏi càng thêm dựa sát vào người Du Thanh.
Mà Du Thanh bên này, mím môi nén tiếng thở, hồng hộc gắng sức đỡ lấy cơ thể Mục Tần.
Cậu nhích từng bước từng bước có chút loạng choạng ra khỏi hẻm vậy mà còn phải thêm cố gắng chịu đựng động tác biến thái không ngừng hít hít bên cổ mình của thành phần nguy hiểm kia.
Không đúng là thành phần nguy hiểm biến thái! Du Thanh tức giận nghĩ.
Thấy khuôn mặt ửng đỏ, hai má hơi phồng lên của cậu, không biết vì do đỡ mình hay là đang giận dỗi kia, Mục Tần cười khẽ cố ý dài giọng trêu cậu:
"Nếu tôi không làm vậy, chỉ sợ tới lúc đó em muốn oán hận tôi cũng không kịp đâu!" Sau đó lại lần nữa điều chỉnh bản thân không quá đè lên người Du Thanh.
Sự thật là Du Thanh đỡ anh chỉ là một phần sức nặng mà thôi. Từ lúc bắt đầu anh vẫn luôn cố kiểm soát cơ thể mình để không đè nặng lên cậu. Nếu không chỉ sợ với cân nặng toàn bộ của anh thì chắc con chuột nhỏ là cậu sẽ ngã mất.
"Hả.. ý anh là sao?" Đang thầm mắng anh trong lòng thì đột nhiên bị nhắc tới khiến Du Thanh theo quán tính chột dạ.
Cậu hơi xoay đầu nhìn anh, thấy nụ cười bí hiểm treo trên mặt của người kia, còn có ánh mắt như có như không nhìn vào cậu.
Du Thanh rùng mình lập tức xoay đầu lại, âm thầm nuốt nước miếng.
Người này không phải thật là biến thái chứ? Cậu chỉ mắng chơi thôi mà!
Du Thanh bỗng chốc thật muốn về nhà! Thế giới bên ngoài quá đáng sợ!
Đi hơn năm phút rốt cuộc ra khỏi hẻm, còn chưa chờ Du Thanh lên tiếng hỏi xem tiếp tục làm gì thì từ xa, nói đúng hơn là từ phía xa trên trời một chiến xe kiểu dáng vô cùng hiện đại bay xuống.
Du Thanh há hốc nhìn chiếc xe bay kia, không tin tưởng vào mắt mình. Trước đây cậu không phải là chưa nghe về chuyện xe có lơ lửng trên không, con tàu đệm từ Maglev của Nhật Bản không phải là ví dụ sao. Nhưng cái loại chạy trên không như trực thăng này, cậu là lần đầu tiên thấy đấy!
Chiếc xe hiện đại kia bay tới trước mặt cậu. Rồi nhẹ nhàng hạ xuống.
Từ trong xe, một người đàn ông khoảng trung niên bước ra.
Y mặc bộ màu đen xám nhưng kiểu dáng lại rất khác lạ. Nhìn dáng vẻ và đồng phục trên người ông ta, càng khiến Du Thanh nhất thời mờ mịt, bỏ lỡ lời nói khi người đàn ông bước xuống.
"Thiếu gia! Ngài không sao chứ? Ông bà chủ đã rất lo lắng cho ngài!" Người đàn ông bước nhanh đến chỗ Mục Tần, đỡ lấy anh đưa vào xe. Ngay cả Du Thanh trong lúc mơ hồ cũng bị đưa vào trong.
"Thiếu gia, cậu mau uống thuốc. Tôi sẽ lập tức trở cậu đến y viện, cậu cố chịu một chút!"
Mục Tần dựa vào lưng ghế, khẽ nghỉ ngơi rồi liền nói: "Không cần đâu, chú Janus. Tôi hiện tại rất ổn, uống thuốc là được rồi!"
"Cậu chắc chứ? Là vì cậu ấy à?" Nói xong thì nhìn về phía Du Thanh.
Đợi lúc này, Du Thanh mới hồi thần lại. Bàng hoàng phát hiện không biết từ khi nào mình đã lên thuyền giặc.
Vốn muốn mở miệng hỏi Mục Tần định dẫn mình đi đâu thì bỗng nhiên Du Thanh nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cửa xe.
Từng tòa nhà chọc trời được xây dựng vô cùng tân tiến, kiểu dáng cách tân kỳ lạ. Xung quanh là những chiếc xe bay đủ loại màu sắc, chúng đều đang lái theo những đường sáng không biết đến từ đâu, trong đêm như những những dải cầu vồng rực rỡ khiến khung cảnh tràn đầy ánh sáng lung linh.
Thậm chí cậu còn nhìn thấy nối với cái tòa nhà là những cây cầu trong suốt lóe, ánh sáng phản chiếu lên vòng kính, nhìn từ xa cứ như chiếc kính thủy tinh để giữa ánh mặt trời, chói lệ.
Có điều so với sự phồn hoa diễm lệ đó, khiến Du Thanh khó tin hơn cả trên trời chiếu đầy những hình ảnh 3D, không là 4D thậm chí 5D vì chúng quá chân thật.
Tất cả cứ như con người thật vậy, không ngừng nói cười giới thiệu về cái gì đó, mà ở trên một tòa cậu bỗng nhìn thấy những con số 12.12.1020 Tân nguyên..
Thấy Du Thanh tự nhiên nhìn chăm chăm ngoài cửa sổ thất thần sau đó lại hiện vẻ mặt kinh sợ, miệng hé mở bộ dạng không nói nên lời.
Mục Tần khó hiểu, lo lắng hỏi cậu.
"Sao vậy? Bên ngoài có gì sao?"
Du Thanh không trả lời.
Mục Tần nhíu mày, thử gọi cậu lần nữa nhưng cậu vẫn không phản ứng.
Điều này làm Mục Tần bỗng trở nên lo lắng hơn. Anh định giơ tay lay cậu, thì đột nhiên Du Thanh quay đầu hoảng sợ hỏi anh:
"Đây là Trái Đất phải không? Là năm 2020 phải không?"
Bị cậu bất thình lình hỏi ngang khiến Mục Tần nhất thời không kịp phản ứng, mà Janus kế bên nghe thấy cậu hỏi thì liền trả lời:
"Trái Đất? Ý cậu là Lam tinh sao? Nó cách tinh cầu chúng ta tới hai triệu năm ánh sáng lận."
"Thế năm nay là năm bao nhiêu?" Nghe ông trả lời, Du Thanh dồn dập hỏi câu cậu sợ hãi nhất.
Cậu không sợ mình bị lạc chỉ sợ ngay cả đến bị lạc cũng không có tư cách..
Đáng tiếc dù Du Thanh có hy vọng cỡ nào thì câu trả lời đều không phải là những gì cậu mong muốn.
"Năm nay là năm 1020 năm Tân Nguyên. Cách 2020 sau Công Nguyên đã hàng ngàn năm rồi."
Nghe rõ câu trả lời, Du Thanh bỗng chốc yên tĩnh, cậu lặng người ra đó như một pho tượng.
Mục Tần nhìn thấy không ổn, liền giơ tay chạm vào cậu nhưng bàn tay còn chưa kịp chạm đến, cậu bỗng dưng ngã ra sau, bất tỉnh.
* * *
Kịch nhỏ:
Phóng viên: "Xin hỏi cảm giác lần đầu đưa đối phương lên xe thấy thế nào?"
Mục Tần: ".. Mất mặt"
PV: "A? Tại sao thế?"
Mục Tần: "Nhan sắc còn không bằng cái cửa kính.."