Lúc Lâm An Hiền qua đời, Lục Tư Việt cũng từng có trạng thái như vậy.
Say rượu, tự nhốt mình.
Một mình tiêu hóa cảm xúc.
Anh chỉ là một nhà tư vấn tâm lý, không phải thần.
Anh không thể cứu bất cứ ai.
Anh phải cho phép mình có thời khắc bất lực.
Nhưng khi hiện thực đẫm máu thật sự xảy ra, con người không thể giống như máy móc, lạnh nhạt coi như không có chuyện gì xảy ra.
Anh sẽ tiếc nuối cho sinh mệnh này, anh sẽ tự trách áy náy, anh sẽ hoài nghi chuyên ngành của mình.
Cho dù trong sự nghiệp của mình, anh đã kéo vô số người từ bên vách núi trở về.
Nhưng chỉ một vài người không kéo về được, cũng sẽ trở thành ác mộng của anh.
Lần này anh còn bị một sự đả kích lớn hơn đánh thẳng vào mặt.
Cô gái mười bảy tuổi, là độ tuổi đẹp như hoa.
Chưa học đại học, chưa yêu đương, thích vẽ tranh, thành tích cũng không tệ lắm, lần đầu tiên gặp anh đã hỏi: "Em có thể khỏe lên không? Em muốn học đại học."
Anh giúp cô ấy thoát khỏi sự u ám của bạo lực gia đình, cuối cùng chữa khỏi cho cô ấy.
Nhưng bạo lực gia đình xảy ra một lần nữa khiến cô ấy lại bắt đầu tự tổn thương chính mình, trước khi thi đại học đã lựa chọn con đường không thể quay đầu.
Thật khiến người ta buồn biết bao.
Áp lực tâm lý của Lục Tư Việt chồng chất lên nhau, cảm xúc vỡ nát hỗn loạn, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cau-co-doc/3388324/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.