"Sao chị ấy có thể đi lạc vô cái nơi bé xíu này chứ?" cậu nhóc đi sau hai người liếc ngang ngó dọc.
"Chỗ này tuy không gần trung tâm thành phố nhưng có phải hơi...hơi gì nhỉ?" cậu nhóc không biết phải miêu tả nơi này như nào.
"Vắng vẻ sao?" anh quay đầu xuống nói tiếp câu cậu nhóc muốn nói.
"Chắc thế ạ." cậu nhóc không chắc chắn lắm từ này có đủ để nói về nơi đây không.
"Còn hôi mùi gì nữa."
Trần Tạ Dương nói thêm mấy câu nữa rồi cũng chết lặng nhìn tương tác của hai người đi trước mình. Khi đi đến chỗ có vũng nước đọng thì anh nhắc nhở cậu, nếu cậu đang để ý điện thoại không kịp phản ứng thì anh khoác vai kéo cậu tránh khỏi chỗ đấy. Thậm chí không biết anh lấy kẹo ở đâu ra mà nhét vô miệng cậu một cách tự nhiên không một động tác thừa.
'Sao cảm giác mình dư thừa thế nhỉ?' cậu nhóc gãi đầu cách hai người một khoảng dài bước theo sau.
"Hai anh thân với nhau nhanh ghê." cậu nhóc vẫn là không nhịn được cảm thán một câu.
Một câu không qua não.
'Ấy này này, cái giọng điệu này sao giống cô vợ nhỏ đanh đá đang ghen thế này.' cậu nhóc nói xong mới thấy sai sai, tự bịt miệng mình lại.
Cậu và anh nghe câu đấy xong khó hiểu quay đầu.
"Thân lắm sao?" cậu ngớ người hỏi.
'Khoan đã, giờ nghĩ lại mới thấy, đúng là mình không có bài xích tiếp xúc với anh ấy.' cậu bất ngờ khi nhớ lại mọi sự tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cam-ta-danh-cho-nhau/2931358/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.