"Em không nói cho Nhóc Tạ Dương biết mình phải về à?" tay cậu cầm cốc nước đưa đến bên môi, uống xong ngụm nước trước khi đi cậu chợt nhớ tới chuyện này nên vu vơ hỏi câu giết thời gian.
"Có mà."
"Vậy nhóc ấy bận việc gì mới không đến tiễn em đi sao? Anh thấy hai đứa thân nhau lắm mà?" Tần Yến Trì rửa tay xong từ trong bếp đi ra cười hỏi.
Cô nghiêng đầu chống cằm suy nghĩ: "Ừm... Chắc là bị em doạ sợ?" Nói xong câu không đầu không đuôi cô bật cười hì hì làm động tác kéo khoá miệng, hiển nhiên là không muốn nói tiếp về vấn đề này. Anh có hơi khó hiểu nhưng anh không phải kiểu người thích xen vào chuyện người khác.
Đang định đáp, bỗng cậu đứng bên cạnh anh lên tiếng:
"Em cảm nắng nhóc ấy rồi tỏ tình à?"
"Tất nhiên là không rồi, em đây chưa muốn vấy bẩn thiên thần trong trắng như Dương Dương đâu!" Cô dẫu môi phản bác lại.
"Chưa muốn? Vậy là em có nghĩ. Thật biến thái." Nói xong cậu vô cảm nhíu mày còn cô thì ngu người luôn rồi.
"Biến thái? Em biến thái chỗ nào hả? Nói đi, có phải anh nghĩ gì nói nấy nên căn bản nói không thông qua não phải không? Nhóc ấy cũng hai mươi rồi còn gì!" Cô phồng má.
"Khụ! Chúng ta cũng nên đi rồi." Anh dùng nắm đấm che khoé miệng cong lên vì biểu cảm đáng yêu khi nói của cậu, tất nhiên chỉ khi cậu ở trong mắt anh mới đáng yêu còn đối với cô cậu không hề có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cam-ta-danh-cho-nhau/2931336/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.