Từ sau khi rời khỏi Miến Điện, để tránh Tống Hoài Cẩn, Lục Duy đã một mình đến nước Z, vì trị an ở đây tốt nên có thể tránh được tai mắt của anh. 
Lục Duy thuê khách sạn hơn nửa tháng, dù ngày nào cũng gọi cơm theo thực đơn ở đây, thế nhưng cô lại cảm thấy rất hài lòng với điều đó. Thức ăn của nước Z rất ngon, riêng điểm này thì nổi tiếng khắp thế giới. 
Ở trong phòng buồn chán suốt nửa tháng, cuối cùng Lục Duy quyết định đến viện bảo tàng mỹ thuật đi dạo. Dù sao trừ việc đến thăm viện bảo tàng mỹ thuật ra thì những sở thích khác của cô đều không thể thực hiện được ở đất nước này. 
Lục Duy đi dạo rất lâu trong viện bảo tàng, mãi đến gần trưa mới trở ra. Ngay khi nhìn thấy cái nắng như thiêu như đốt ở bên ngoài, cô chỉ biết bất lực thở dài, cứ đứng ở cổng chẳng muốn bước ra. Nhiệt độ mùa hè ở đây khiến một người vốn quen sống ở Đông Nam Á như cô không thể nào chịu nổi. 
Bả vai bất ngờ bị vỗ một cái, Lục Duy nghi ngờ quay lại nhìn. Người phía sau có gương mặt thanh tú, mang theo nụ cười trên môi. 
“Là anh!?” 
Lục Duy nhận ra người này, cô đã nhìn thấy tác phẩm của cậu ta tại một triển lãm nghệ thuật ở Mỹ cách đây vài năm. Dù khi đó vẫn chỉ là thiếu niên nhưng cậu ta đã có tài năng siêu phàm về mỹ thuật. Mấy năm nay không thấy cậu ta ra tác phẩm mới, Lục Duy còn rất lấy làm tiếc, không ngờ hôm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cam-sau-nang/341943/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.