Anh tiến lại gần xem thử, hóa ra chỉ là những khúc gỗ bị cháy xém thôi. Lòng anh có chút nhẹ nhõm những cũng khá bất an vì đến giờ vẫn chưa tìm được cô.
Anh vào sâu trong rừng hơn, xung quanh đây chỉ toàn là cây với cỏ, chả thấy một ngôi nhà nào cả. Anh hét lớn tên cô mong cô có thể nghe được.
Cô nghe được giọng của anh cũng đã tỉnh dậy, nhưng cơ thể cô lúc này rất yếu nên cô không thể cử động nổi. Cô mở mờ mờ con mắt ngước lên trời, cô chỉ có thể cầu cứu trong tìm thức. Cô cố gắng gượng dậy, chồm tới về anh ở phía trước. Cô thấy bóng dáng anh mờ mờ ở phía trước, anh như thấy được cô tức tốc chạy lên. Đúng là anh rồi. Cô yên tâm khi nhìn thấy anh rồi ngay sau đó cô ngất đi.
Anh ôm cô chạy về khu cắm trại. Anh đưa cô vào trong lều sơ cứu sơ sơ cho cho cô. Một lúc sau xe cấp cứu cũng tới vào đưa cô vào bệnh viện ở gần đó. Thật may cô vẫn còn giữ được tính mạng, cô lần nữa lại thoát chết khỏi cửa tử ở trước mắt.
Cô được chuyển đền phòng hồi sức. Khi cô tỉnh dậy thì thấy anh và mọi người đã ở bên cô. Họ vui mừng khi thấy cô tỉnh dậy.
“Cậu đấy. Giữa đêm hôm khuya khoắt vậy mà cậu đi một mình ra rừng. Có biết tụi tớ lo lắng lắm không hả?” Đinh Tuyết vừa quở trách vừa khóc.
“Xin lỗi vì đã lắm cậu lo lắng…” Giọng cô còn khá yếu nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cam-muon-mang/3589663/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.