Một lát sau, cả ba cũng đã tới khu mua sắm. Hạo Nhiên đi cất xe nên cô và Tử Kỳ đứng ở sảnh chờ Hạo Nhiên cất xe xong rồi cùng nhau đi mua sắm. Khu mua sắm cô đi cùng với hai người khá lớn, phải gọi là khu mua sắm bật nhất ở Thượng Hải nên đi từ bãi đổ xe lên sảnh cũng phải mất khoảng 5-7 phút đi bộ. Trong khi đợi Hạo Nhiên, Tử Kỳ đã đi order đồ uống còn cô đứng chờ hai người họ.
Đập vào mắt cô là một cửa hàng váy trông khá bắt mắt nên cô bước vào để xem. Vừa bước vào, ấn tượng nhất với cô là một set váy rất xinh, một chiếc váy trễ vai màu trắng gắn kèm theo nó là vài chiếc nơ nhỏ trông rất hợp với cô. Cô định kiếm nhân viên để nhờ họ lấy size váy vừa cỡ với cô thì một nhân viên nữ trong shop bước tới nhìn cô từ trên xuống dưới rồi giở giọng điệu khinh bỉ.
“Ở đây chúng tôi không phục vụ những người chỉ ngắm mà không mua, với cả ăn mặc có chút quê mùa như cô thì... Tôi nói vậy chắc cũng đủ thông minh để hiểu chứ nhỉ?” Cô nhân viên khinh bỉ nói.
Vì khi đi cô cũng chỉ tính mua đồ rồi dạo vài vòng nên cũng chỉ ăn mặc giản dị như thường ngày cô hay mặc. Style makeup cũng chỉ đơn giản là đánh nền, che khuyết điểm và tô vài miếng son. Cô không ngờ chính vì vậy mà cô liền bị người khác khinh bỉ.
“Ở đây nhân viên phục vụ khách hàng như thế này à?” Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cam-muon-mang/3589648/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.