Sáng hôm sau.
Vì không có tâm trạng và trong người đang khá mệt mỏi nên cô cúp tiết học. Cô đi lang thang khắp nơi, cô đến những nơi mà cô và anh thường tới, vừa đi vừa nhớ lại những kỉ niệm trước kia với anh.
“Liệu mình có nên cẩn trọng hơn với Nhất Vương không? Dạo gần đây anh ấy thay đổi nhiều quá rồi... Không còn Triệu Nhất Vương mà mình biết nữa...” Cô suy nghĩ.
Bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên, người gọi chính là anh, cô suy nghĩ chốc lát rồi ấn nút nghe.
“Tiểu Hi à, sắp tới anh hơi bận nên có thể sẽ ít gặp nhau hơn, em thông cảm cho anh nhé.”
Cứ tưởng anh sẽ nhớ những chuyện ngày hôm qua anh làm với cô mà xin lỗi chứ, lần này người phũ phàng là anh rồi. Cô “Ừ” với anh rồi cúp máy. Bao nhiêu hi vọng về anh đều sụp đổ. Lần này anh thay đổi thật rồi.
Cô cứ đi lang thang như vậy, ai gọi đều cũng không bắt máy. Cô đi đến nổi hai chân tê liệt mà gục xuống đường. Người đi xung quanh xúm lại vây quanh cô, ai cũng kêu người này người kia gọi xe cấp cứu. Cô cứ nằm đó, suy nghĩ về những kỉ niệm vừa qua. Cô mệt mỏi đến mức không thể ngồi dậy mà đi tiếp. Cứ thế rồi cô ngất lịm đi.
Cô cảm nhận được có ai đang bế mình, cô hé mắt nhìn xem người đó là ai, nhưng cô không thể nhìn rõ được rồi lại ngất đi trên vòng tay của người đó.
Khoảng vài tiếng trước.
“Viên Viên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cam-muon-mang/3589637/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.