Sau hôm đó, Vĩnh Hi bị Viên Viên và Tiểu Mỹ tra hỏi.
“Kể hết từ đầu tới cuối cho bọn tớ.” Tiểu Mỹ nói.
“Cho tớ uống ngụm nước đã.”
Rồi cô kể hết mọi chuyện không sót một chi tiết nào cho hai cô bạn thân của mình nghe.
“Vĩnh Hi, từ bao giờ mà cậu bạo quá vậy?” Viên Viên ngạc nhiên vì câu chuyện của bạn mình.
“Cậu nói từ gì nghe thấy ghê quá đi.” Cô mắng Viên Viên.
“Nhưng mà phải công nhận một điều, là sau từng ấy năm mà cả cậu và cái anh Nhất Vương gì đó gặp lại nhau một cách vô tình. Chắc ông trời thương hai cậu nên mới nối tơ hồng lại lần nữa đó.” Tiểu Mỹ nói lên suy nghĩ của mình.
“Cái này công nhận.” Viên Viên nói.
“Tớ còn tưởng anh ấy sẽ không thích tớ nữa chứ. Tớ may mắn quá các cậu nhỉ?”
“Mà nè...” Viên Viên ngập ngừng vài giây.
“Sao thế?”
“Khương Tử Kỳ, anh ấy biết chuyện này chưa?”
“Sao lại nhắc đến tên khó ưa đấy chứ?”
“Sao cậu lại nói thế? Trong lớp Tử Kỳ nói chuyện với mỗi mình cậu. Tớ là em gái ổng mà ổng còn bơ đẹp tớ nữa. Ít ra cũng phải kể cho ổng biết chứ. Hai người cũng coi là thân mà.”
“Thân gì mà thân. Tớ ghét hắn ta lắm, cậu thích thì đi mà kể.” Cô bực dọc trả lời.
“Thôi tùy cậu. Rồi cậu với anh Vương bây giờ như nào rồi.” Tiểu Mỹ im lặng nãy giờ bây giờ mới chịu lên tiếng.
“Thì là... người yêu của nhau chứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cam-muon-mang/3589635/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.