Hết giờ ra chơi, cả lớp nhanh chóng ổn định chỗ ngồi để học tiết học tiếp theo.
Đang học, Khương Tử Kỳ thì thầm với Vĩnh Hi.
"Em... thật sự không nhớ tôi là ai sao?"
Cô thắc mắc. "Anh là ai? Tại sao em phải nhớ anh là ai? Bộ trước kia anh từng gặp em à? Với lại em mới gặp anh lần đầu lúc anh chở Viên Viên tới thôi."
"Thật sự em không nhớ tôi là ai sao?" Anh hỏi lại lần nữa.
"Không. Và không muốn nhớ. Lo tập trung học đi."
Cô quay ngoắc lên để tập trung học. "Anh ta bị điên hay gì mà lại hỏi câu ngớ ngẩn ấy? Nhưng thật sự trông anh ta rất quen mắt ấy chứ." Cô suy nghĩ.
Cuối cùng cũng hết ngày. Vĩnh Hi chào tạm biệt hai người bạn và ra chạm dừng chân để chờ xe buýt.
Mấy chốc xe buýt cũng đến. Vĩnh Hi lên xe và mau chóng tìm một chỗ ngồi thoải mái để ngắm đường phố nhộn nhịp về chiều, đây là một sở thích giản dị của Vĩnh Hi mà chính cô cũng không biết tại sao mình lại thích nó.
Kì lạ thay, con người tên Khương Tử Kỳ đó lại theo sau cô và ngồi kế bên cô.
"Chào, lại gặp em nữa rồi."
"Anh là biến thái à?" Vĩnh Hi nói giọng khá lớn nên mọi người xung quanh nhìn cô và anh rất nhiều.
Anh bịt miệng cô lại. "Em bị điên à? Sao nói lớn thế?"
"Em xin lỗi. Mà sao anh lại lên đây?"
"Tôi đi về chứ gì nữa. Em bị ngốc à?"
"Em tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cam-muon-mang/3589633/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.