"Tao nói thật mà". Sashiko thành thật nói. "Tao cứ có cảm giác lần này mày sẽ một đi không trở lại, hay là mày giả bệnh rồi trốn đi? Mắc công chết rồi tao lại không có ai để đánh"
"Quả nhiên con gấu lùn nhà mày không bao giờ có được lời hay ý đẹp"
Sashiko không nói gì cả, trong lòng chợt dâng lên một chút rối rắm.
Rõ ràng lời nói không hề tốt đẹp, nhưng rõ ràng cô là đang vô thức không muốn hắn đi vào nguy hiểm.
Đầu dây bên kia thấy cô không trả lời, liền nói. "Đừng lo quá, tao sẽ về sớm thôi. Không phải tao còn nợ mày một chầu mochi sao? Cứ yên tâm đi, tao sẽ đảm bảo mày chết vì mochi mà"
Sashiko bật cười, tiếng cười tươi tắn truyền đến bên kia đầu dây, làm ai kia nghe được cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
"Tao phải đi rồi"
"Sớm vậy à?"
"Biết sao được, công việc mà"
"Vậy về sớm nhé, tao chờ mày về mời tao ăn mochi vậy"
"Rồi rồi bà cô của tôi ơi. Tham ăn như mày, ai mà lấy phải mày chắc cũng phải giàu dữ lắm mới không bị phá sản"
"Thằng chó rách, cút mẹ mày đi"
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười vô cùng thoải mái, rất nhanh đã cúp máy.
Sashiko nhìn màn hình điện thoại đã tắt cuộc gọi thật lâu cho đến khi nó tắt hẳn, trở lại một cái màn hình tối đen, cô vẫn còn ngơ ngác.
Biết là đã nói vậy, nhưng vẫn cứ lo lo làm sao ấy.
Bên kia, Gaara bỏ lại điện thoại vào túi, mặc dù việc làm nhiệm vụ đông như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cam-la-chuyen-mua-dam-tham-lau/937992/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.