Sau một hồi hoan ái nồng nhiệt, Izumi mệt mỏi đưa mắt ngước nhìn người đàn ông đang mặc quần áo bên cạnh giường
"Trời vẫn còn tối". Itachi nói với cô. "Em mệt thì ngủ tiếp đi"
"Anh tính đi đâu à?". Cô hỏi
"Vốn dĩ tôi đến đây là để làm chút việc". Itachi đáp. "Nhưng vì gặp em nên tạm thời dẹp công việc qua một bên, bây giờ phải trở lại rồi, nếu không thằng em tôi nó nổi điên lên mất"
"Anh có em trai à?"
"Một đứa em trai và một cô em gái". Itachi đáp. "Thằng lớn tên Sasuke, là người tóc xanh đen em thấy ở sảnh lúc nãy đấy"
"À". Izumi nói. "Cậu ấy trông cũng rất tuấn tú"
"Gen nhà tôi hơi bị tốt đấy nha". Itachi cười nói
Izumi ngồi dậy, vươn tay ôm lấy Itachi từ phía sau. Bằng chất giọng mềm mại nhất, cô khẽ nói. "Phải làm sao đây? Em không muốn anh đi tí nào cả"
Itachi xoay người lại, ấm áp nắm lấy tay cô, dịu dàng nói. "Em đừng lo, chờ tôi xong việc sẽ quay lại chuộc thân cho em"
Izumi cười nhưng ánh mắt chất chứa đầy nỗi buồn trong đó
Chuộc thân?
Đối với bất kỳ kỹ nữ nào ở Taiyou này thì hai từ này chính là lời hứa trân trọng nhất. Nhưng với Izumi, hai từ này chỉ là một giấc mộng viễn vông xa xôi không thể chạm tới
Cô làm sao có thể rời khỏi nơi này khi người dân vẫn còn bị tên Kakuzu đe dọa mạng sống. Họ đã luôn chăm sóc cho cô suốt thời gian qua, họ đã không bỏ rơi cô suốt 13 năm dài đăng đẳng, chính họ đã cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cam-la-chuyen-mua-dam-tham-lau/937955/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.