Chương trước
Chương sau
Editor: Tranh ~ ^__^
【01-31: Khi tôi chán đời, tôi sẽ nghĩ tới anh. Nghĩ đến anh sinh hoạt ở một thế giới nào đó, vật chất, tôi nghuyện ý từ bỏ tất cả. Sự tồn tại của anh rất quan trọng với tôi. - - -《 Mĩ quốc chuyện xưa 》】
Lần trước nhà Cố Khinh Châu không có lạnh tới như vậy, cần phải điều chỉnh điều hòa cho tốt.
Anh để áo khoác ngoài màu đen, treo trên vách tường. Xoay người nhận lấy áo khoác của cô, tùy ý treo ở vị trí bên cạnh.
Tiến vào trước phòng bếp, người đàn ông dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cô, “Em xác định em vẫn nuốt trôi?”
Lệ Tử Xuyến dũng cảm vỗ vỗ bao tử, “Thì anh lại làm một bàn đầy thức ăn, tôi đều có thể ăn hết.”
Vì thế, Cố Khinh Châu nhìn ánh mắt của cô mang theo chút sợ hãi.
Mồ hôi.
Tại phòng bếp, Cố Khinh Châu cuốn tay áo lên, lộ ra cánh tay thon dài. Trên người anh là áo lông màu nâu cổ chữ V, tôn lên màu da anh, bất quá có thể là do uống rượu, lúc này, quanh viền tai, tràn ngập một tia đỏ hồng.
Kỳ thật, Lệ Tử Xuyến vẫn nhớ mãi không quên bát cháo hải sản kia của anh, bản thân cũng từng làm thử, nhưng không ra cái hương vị này.
“Bạn học Cố, có thể làm cháo hải sản không?” Cô tựa vào cửa phòng bếp, nói điều kiện.
Cố Khinh Châu lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh, lại lắc đầu, “Hải sản trong tủ lạnh không nhiều lắm, hơn nữa canh gà phải dùng nồi đất hấp hai giờ, lúc này hẳn là không còn kịp rồi.”
“Hai giờ?” Cô trừng lớn mắt, “Vậy ngày đó anh chẳng phải anh làm từ rất sớm sao?”
Cố Khinh Châu lơ đễnh, nói, “Hơn bốn giờ liền bắt đầu chuẩn bị rồi.”
Lệ Tử Xuyến giật mình, trách không được uống cháo hải sản lại tốt như vậy, hóa ra là hầm canh mấy giờ liền.
“Ngày đó, thật sự là làm phiền anh, lúc tôi uống say... Ứng phó không tốt lắm.” Không chỉ chiếu cố con ma men là cô, còn muốn đến chuẩn bị bữa sáng sớm như vậy, lúc đó nhất định anh sẽ luống cuống chân tay.
Cố Khinh Châu không biết có phải nhớ tới lúc cô làm trò cười, khóe miệng nhếch lên, “Là ứng phó không tốt lắm.”
Rất nhanh, mùi thơm trong bếp nhẹ nhàng bay ra, miệng Lệ Tử Xuyến nhanh chóng động.
Cô chủ động dọn bát đũa, sớm ngồi ở trước bàn ăn, chỉ chờ đồ ăn dọn ra.
Bởi vì liên quan đến thời gian, Cố Khinh Châu chỉ làm tôm chiên đậu bắp, cùng với một món súp.
Chỉ một lúc sau, Cố Khinh Châu bưng đồ ăn và canh lên, sau khi ngồi xuống, liền xõa tay áo xuống, mười phần chú trọng dáng vẻ.
Lệ Tử Xuyến gắp một miếng tôm chiên đậu bắp bỏ vào trong miệng, hương vị tươi mới, còn mang theo một chút non mềm, độ lửa và gia vị vừa vặn.
“Trời ạ, ăn quá ngon!” Cô tự xưng là mỹ thực gia cùng siêu sao nấu nướng, nhưng ở trước món ăn này của Cố Khinh Châu, cũng bái phục, “Bạn học Cố, anh làm như thế nào? Thật sự ngon!”
Đối với lời ca ngợi hào phóng không keo kiệt của cô, Cố Khinh Châu cười yếu ớt, “Ăn đậu bắp có thể trợ giúp tiêu hóa, nhưng lại có thể kích thích dạ dày và ruột, tuy rằng hệ tiêu hóa của em có thể khỏi hẳn, nhưng giai đoạn tốt nhất lại là khoảng thời gian bảo dưỡng. Ăn nhiều đậu bắp, đối với em là có lợi.”
Không nghĩ đến chuyện hệ tiêu hóa, anh đều nhớ rõ ràng như vậy.
Đôi khi, có thể làm một cô gái cảm động không chỉ là lời ngon tiếng ngọt, không phải là lễ vật cao sang gì. Các cô gái chỉ cần một cái hành động tinh tế, một lời ân cần hỏi thăm, một sự quan tâm từ bản năng, chỉ đơn giản như thế thôi.
Người này, có bề ngoài hoàn toàn tương phản với nội tâm ấm áp.
Lệ Tử Xuyến cũng gặp một miếng tôm chiên cho anh, cười tủm tỉm, “Anh cũng ăn nhiều chút, chỉ nhìn tôi ăn, tôi sẽ thẹn thùng.”
Cố Khinh Châu rõ ràng không tin cô có thể thẹn thùng, nhưng cũng không có vạch trần cô, chỉ nhàn nhạt nói, “Bên trong tôi bỏ thêm nước dừa, tôi cũng không ham ăn.”
“Vì sao?”
“Không dung nạp Lactose (*),nghe nói qua chưa?”
(*) Không dung nạp lactose là do ít tiết ra lactase, không thể hoàn toàn tiêu hóa tiêu chảy không nhiễm trùng phân hủy lactose trong sữa mẹ hoặc sữa gây ra, còn gọi là thiếu lactase. thiếu lactase là một vấn đề toàn cầu lan rộng, người tỷ lệ mắc cao ở vùng Viễn Đông, hầu hết mọi người không triệu chứng xảy ra, nhưng tiêu chảy và các triệu chứng khác thường xảy ra với sữa như chế độ ăn uống chính của trẻ sơ sinh và trẻ sơ sinh.
“Ồ?” Trong lòng Lệ Tử Xuyến nghi hoặc, “Đây không phải bệnh ở trẻ em sao? Hơn nữa, năm ấy tôi nhớ tôi trả lại bát sữa chia lớn nhất cho anh sao~”
“Đúng, cho nên hậu quả là tôi tiêu chảy hai ngày, ở bệnh viện ba ngày mới khỏi hẳn.”
Anh vô ý nói, Lệ Tử Xuyến nghe cũng đủ chấn kinh rồi, không nghĩ tới một ly sữa chua lại hại anh ta thảm như vậy.
“Vậy anh còn uống làm chi!” Trực tiếp cự tuyệt cô không phải được rồi sao.
Cố Khinh Châu nâng mắt lên nhìn thẳng vào cô, con ngươi tối đen phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập nghi hoặc, rượu làm cho anh có chút say, làn da dưới cổ cũng hơi phiếm hồng.
“Nhưng đó là em đổ cho tôi.” Anh tự nhiên nói.
Cô tự tay rót cho anh, mặc kệ là cái gì, anh đều sẽ không cự tuyệt.
Thời gian dường như ngừng lại, giây phút này, tâm Lệ Tử Xuyến bởi vì câu này mà rung động.
“Ngu thì chết, nếu tôi cho anh thạch tín anh cũng ăn sao?”
Anh nở nụ cười nhẹ, hỏi lại, “Em sẽ sao?”
Bình thường Cố Khinh Châu cũng sẽ không giống như bây giờ, khóe miệng mỏng giương lên, vẫn luôn tỏa ra hài lòng và thoải mái, đuôi mắt thoải mái, tràn ngập hiểu biết và tuấn tú.
Còn có, cô chưa bao giờ thấy anh ta mị hoặc như vậy.
Đàm Thiên Thiên nói đúng, động tác vô tình lơ đãng của bạn học Cố, vẫn là rất... Gợi cảm.
Ý thức được bản thân miên man suy nghĩ, Lệ Tử Xuyến vội vàng nghiêm mặt dời tầm mắt, than thở, “Tôi với anh không có thù oán, sao lại lấy thạch tín cho anh ăn.”
Nghe vậy, Cố Khinh Châu cúi đầu nở nụ cười, tiếng cười thành thật chất phát, không ngờ êm tai dễ nghe.
-
Nhiều lần trải qua trăm cay nghìn đắng, bản báo cáo đầu tiên của Lệ Tử Xuyến cuối cùng cũng thông qua rồi.
Trước đó Lệ Tử Xuyến cho rằng, học nghiêng cứu là chuyện dễ dàng. Nhưng từ lúc biết bạn học Cố, cô đã biết được, muốn tốt nghiệp, không đơn giản như vậy.
Giống như Trương Nhất Phàm nói, bạn học Cố xuất hiện, không phải vì dẫn dắt bọn họ học tập tiến bộ, mà là làm cho bọn họ trải qua việc đời.
Trách không được trước khi đến trường, lão sư chỉ cần bọn họ được 1% trời phú và nổ lực liền cảm thấy thỏa mãn, hóa ra 1% này bọn họ cũng không theo kịp.
Lại qua một tuần, Trương lão đã trở lại, mang theo thành quả ông ấy cầm từ nước ngoài về.
Trong văn phòng, Trương lão cơ bản hỏi tiến độ của các cô, sau đó quấn lấy hạng mục lần này xuất ngoại nghiêng cứu và thảo luận.
“Tiểu Cố, sự tình trong tay con tạm thời hoãn một chút, mấy ngày nay ta muốn phái con xuất ngoại một chuyến, bên kia có thiết bị mới ta cảm thấy tốt, liền nói ra một chút với Viện Lý. Con ở nước ngoài ngây người vài năm, đối với thiết bị sử dụng và bố trí so với ta càng quen thuộc hơn, ta nghĩ muốn cho con đi tìm hiểu một chút, sau đó truyền đạt tư liệu cho thư viện.
Cố Khinh Châu nói, “Vừa vặn việc ở đây của con cũng vừa hết, mới có thể dành ra thời gian.”
“Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, ta cho con một người trợ lí sánh đôi với cô, sinh viên tài cao ra nước ngoài trong trường học của chúng ta, như thế nào cũng không thể lẻ loi trơ trọi một mình.” Lúc này, Trương lão dừng ánh mắt ở trên người Lệ Tử Xuyến sau lưng Đàm Thiên Thiên, “Lệ Tử Xuyến, đừng né, liền là con đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.