Convert: ? Vespertine ? Edit: Thời thiếu phu nhân Beta: Shino thích ăn đường *** Mẹ Bùi lẳng lặng nhìn cô con gái nhỏ của mình, nhìn cô như những gì mình nghĩ kiên định mà gật đầu, đôi mắt xinh đẹp đã rũ bỏ những tia mê mang khi hỏi bà về những vấn đề mà cô gặp phải, giờ đây là sự nhiệt liệt hướng đến, gấp không chờ nổi bởi muốn đuổi theo người kia. Trong lòng không nhịn được mà cảm thán, đứa nhỏ này trông có vẻ rất nghe lời nhưng thực chất lại cực kỳ có chủ kiến. Con bé đã trưởng thành rồi, áo bông nhỏ đầy tri kỷ của bà giờ đây đã chuẩn bị trở thành vợ của người khác, đồng thời cũng là mẹ của những đứa bé. Mẹ Bùi ôm lấy Bùi Yên vào lòng với trăm mối cảm xúc ngổn ngang đang hiện hữu, đem tất cả những gì mình có, mình hiểu nhẹ nhàng nói với Bùi Yên, trong nhà không hề thiếu tiền, con đi ra ngoài chơi không cần để người khác trả tiền, yếu tố tiên quyết trong tình yêu đích thực là sự bình đẳng giữa hai bên. Bà còn nói, mặc kệ đối phương có bao nhiêu ưu tú thì vẫn phải nhớ làm chủ chính mình, cùng nhau trưởng thành mới có thể nắm lấy tay đối phương rảo bước đi xa hơn. Trước những lời tâm tình của mẹ, Bùi Yên cũng rơi nước mắt theo, bởi mẹ cô là một giáo viên, về mặt sinh hoạt bà vẫn luôn nghiêm khắc với cô, hiếm khi dịu dàng đến tận xương tủy như vậy, trong trí nhớ vẫn luôn là những lần cô bật khóc rồi ôm mặt chạy đi. Cô gái nhỏ nhẹ nhàng gật đầu, ý muốn khóc như đã lan đến cổ họng, sau đó lại phát hiện mẹ đang cúi đầu nhìn mình, "Con cùng anh ta đã phát triển đến mức nào rồi? Không phải đã phát sinh quan hệ chứ." Mẹ Bùi vừa nói vừa nghiêm túc quan sát phản ứng của cô con gái nhỏ. Bùi Yên cả kinh, một chút cảm xúc muốn khóc gì đó đều trôi sạch theo dòng hoảng sợ, tay chân trở nên luống cuống. Xong rồi... Xong rồi... Nếu như mẹ phát hiện cô từ sớm đã tiến đến bước đó rồi... Xem như cô đã đi đời nhà ma... Cô gái nhỏ hoảng đến nỗi không dám nhìn mẹ để thanh minh, chỉ biết rũ mắt lúng ta lúng túng nói, "Không có..." Bộ dạng này trong mắt mẹ Bùi lại là cô con gái nhỏ vẫn là ngây thơ thiếu nữ, chưa đụng chạm đến tầng kia nên nảy sinh sự sợ hãi e lệ. Bà yên tâm mà gật đầu, và nhẹ giọng nhắc nhở Bùi Yên, nói rằng thời đại của bà với cô không giống nhau, nhưng kết hôn muộn mới tốt. "Thằng nhóc kia nhìn có vẻ nho nhã lễ độ, hẳn là đã tiếp thu qua một nền giáo dục tốt, ở phương diện này mẹ đã yên tâm nhưng con nhớ phải tự bảo vệ tốt chính mình cho tốt, được không?" Bùi Yên an an tĩnh tĩnh gật đầu, mẹ nói cái gì con cũng đều nghe, một bộ dạng cực kì ngoan ngoãn, thực tế... mặt đỏ tai hồng... Không đâu mẹ ạ... Thời điểm ở trên giường, anh ấy là thứ lưu manh một chút cũng không hào hoa phong nhã tí nào. ***** Hai người phụ nữ ở trong phòng với một bầu không khí ấm áp, nhưng phòng bếp lại không phải vậy. Truyền thống của nhà họ Bùi là đàn ông phải biết vào bếp, vậy nên việc cơm nước là rơi vào tay cha Bùi. Hiện tại bây giờ lại nhiều thêm một người đàn ông có "lai lịch không rõ", tự nhiên người ta cần phải thử thách thử thách nhiều hơn một chút. Vì thế, cha Bùi "người đàn ông đương muốn nhàn hạ" liền danh chính ngôn thuận giao công tác lại cho Lâm Dịch Phong, còn chính mình lại đứng bên cạnh đóng vai người chỉ đạo. Rất có dáng vẻ của người muốn nói rằng "Người trẻ tuổi, công phu nấu cơm của cậu rất kỳ dị, đến mức mà người có tuổi như tôi đây cũng gần bằng." Kết quả, lời trong đầu chưa kịp buông, đã nhìn thấy thế hệ sau thái rau, rửa rau đâu vào đấy, cộng thêm với hầm canh, xào rau là ba cái chuyện đầy phiền toái trộn lẫn vào nhau nhưng đến tay Lâm Dịch Phong lại đem đến một loại cảm giác cảnh đẹp ý vui. Hử? Nhìn kĩ thì cha Bùi phát hiện ra, thịt trên thớt được Lâm Dịch Phong cắt đến nối liền mà lại kỹ càng chu đáo, mỗi miếng đều có kích thước không sai biệt lắm. Ông kinh ngạc và chỉnh lại mắt kính để nhìn rõ, chuyện này... Chẳng lẽ nhà thằng nhóc này mở nhà hàng hay sao ấy nhỉ... Cảm thấy suy nghĩ của mình khá hợp lí nên ông gật gật đầu... Như vậy cũng coi như là được tổ truyền... Yên Yên sau này không lo bị đói. Chẳng qua chỉ là bản thân vẫn không đưa ra được lời chỉ đạo nào làm cho cha Bùi thấy khó chịu trong người. Vì thế ông liền ho khan một tiếng, bắt đầu sự nghiệp giảng dạy đầy trang nghiêm, truyền thụ kinh nghiệm nấu món thịt gà nướng hạt dẻ cho Lâm Dịch Phong, còn không quên hạ thấp Lâm Dịch Phong mấy bậc. "Món khác làm ra có bao nhiêu ngon thì cũng không bằng làm tốt món thịt gà nướng hạt dẻ, Yên Yên thích nhất là món này, tôi làm mấy mươi năm mới có thể khống chế tốt lửa, cháu vẫn còn nhỏ, từ từ học..." Cha Bùi bắt đầu bày ra tư thế của một sư phụ, dạy anh về tỉ lệ gừng tỏi, cách xào hương liệu, lật xào mấy miếng gà, điều chỉnh lửa và lượng nước thêm vào một chút cũng không nên qua loa. Đối với những chi tiết này, Lâm Dịch Phong đã quen đến nỗi dù là tùy tiện pha vẫn đủ để làm ra món thịt gà nướng hạt dẻ với hương vị khiến người khác thèm nhỏ dãi. Nhưng anh không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nghe, luôn luôn nghiêm túc dò hỏi ý kiến của cha Bùi hoặc cố ý làm sai vài đoạn để cha Bùi vênh váo tự đắc tìm chỗ trống rồi thở phì phò sửa lỗi. Khóe miệng của người đàn ông hàm chứa một tia ý cười, và mơ hồ vài phần chua xót, kiếp trước, cũng từng như vậy... anh đứng đây khẩn cầu cha Bùi chỉ dạy... Khi đó, anh vẫn luôn giữ một tia hy vọng xa vời, chờ đợi cô gái nhỏ trở về, đợi... đợi rất nhiều năm, khi đó ngày cô trở về anh sẽ tự mình xuống bếp để cô thay đổi cách nhìn, cái đợi này mất hết một đời vô căn cứ của anh... Ở đâu ra việc anh có thể tùy tay một cái là có thể đụng vào hạnh phúc, quay đầu lại là có thể nhìn thấy thân ảnh kia đang đứng chờ mình, đạt được thế giới mà mình hằng mong muốn nên Lâm Dịch Phong không dám mong cầu những mặt khác, giấu kín gai nhọn, thành thành thật thật để cha Bùi dạy lại lần nữa. (~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~ - ------- Editor: Mọi người đừng cản tôi, tôi muốn gọi anh ta là Lâm tâm cơ!!!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]