Chương trước
Chương sau
Lâm Dịch Phong gật đầu, thấy cô gái nhỏ đang thầm cầu nguyện bèn không chút lưu tình mà chặt đứt hi vọng.
"Không phải anh nói là không có người nhà đến sao?"
Bùi Yên rưng rưng, khuôn mặt nhỏ ủy khuất ướt một mảng, dường như nước mắt lúc nào cũng có thể chảy xuống lần nữa.
Tin tức này thật lớn, như sét đánh trong lòng Bùi Yên. Cô gái nhỏ bèn chui cả người vào trong chăn bọc lại, nôn nóng mà lăn qua lăn lại, rầu rĩ nói:
"Anh gạt em.... Anh gạt em... Anh gạt em...."
Trời ơi, cô phải làm sao bây giờ, một chút cô cũng không nghĩ tới phải gặp cha mẹ chồng...
Lâm Dịch Phong trầm thấp cười ra tiếng, duỗi tay ôm lấy thân hình từ nãy đến giờ vặn vẹo, khuôn mặt tuấn tú cách một lớp chăn mà cọ cọ cổ cô.
Người đàn ông cực kỳ vô tội mà giải thích, thật ra là do anh cũng không biết tại sao họ lại đến vì vốn dĩ cha mẹ đang ở nước ngoài, chắc là năm nay tuyết ở Tây Cương đẹp nên mới về.
Thật ra trong lòng Lâm Dịch Phong cũng rất sợ hãi nên muốn nhanh chóng gặp phụ huynh. Nhỡ đâu cô đổi ý, chẳng phải anh tự đào hố chôn mình à?
Cuối cùng, anh lại thở dài....
"Bé ngoan, nếu biết họ tới, chắc chắn anh sẽ không mang em tới đây. Anh sai rồi..."
Lời nói rất ngắn gọn súc tích, bộ dáng vô cùng tự trách lại tự biết kiểm điểm lỗi lầm.
"Bây giờ còn kịp không nhỉ?"
Nghe thấy sự ảo não của người đàn ông, Bùi Yên cũng không đành lòng trách cứ.
Khuôn mặt nhỏ xinh liền chui ra từ trong chăn, mềm mềm mại mại mà nhìn chằm chằm anh, cường tự biên giải *. Có lẽ đến một lúc nào đó, anh giải thích với cha mẹ là do thời tiết không tốt, nên từ sáng sớm cô và anh đã lên máy bay bay trở về.
( *cường tự biên giải: tự nghĩ tự hiểu)
Thật là đáng tiếc, ông trời lại không chiều lòng người, cứ như vậy mà bỏ lỡ. Lần sau nối tiếp lần sau, có cơ hội thì lại nói tiếp.
Càng nghĩ cô càng thấy kế hoạch quá hay, Bùi Yên lập tức đẩy người đàn ông ra, giãy giụa từ trên giường xuống. Trong đầu cô lúc này còn lại một mớ hỗn độn, một tay xách balo lên, định bụng chạy để lại Lâm Dịch Phong một mình ở đó.
Nhưng mà....
Vé máy thì làm sao bây giờ??? Mặc kệ đi, đến sân bay rồi nói sau..... Ơ nhưng mà, đến sân bay bằng cách nào nhỉ? Người đàn ông kia chắc chắn sẽ không đưa mình đi đâu..
Mạch não đang mải suy nghĩ lập tức bị một bàn tay to chặt đứt. Lâm Dịch Phong trực tiếp đem cô lên giường, thân thể to lớn bao trùm lên. Bàn tay to theo thói quen lần mò dọc theo áo ngủ mà dò xét đi vào, nắm lấy nhũ hoa.
Lâm Dịch Phong hung dữ mà cắn vành tai cô gái nhỏ, trong lòng tức muốn hộc máu, mở miệng nói:
"Em mà dám chạy thì chúng ta làm thêm vài lần liên tiếp, làm đến mức em không thể xuống giường mới thôi."
***
Một lúc sau, Bùi Yên đứng ở đại sảnh trước cửa khách sạn, trong đầu vẫn hỗn loạn như cũ, lúc nãy cô cùng người đàn ông triền miên mà bàn tay cô vẫn nắm chặt một cách lo lắng.
Cô không thể không khẩn trương được, dù Lâm Dịch Phong nói rất bảo đảm. Anh nói cả nhà đều biết cô, ảnh cũng đã xem qua, cũng sớm tác thành cho hai người. Hiện giờ họ chủ yếu tới Tây Cương chơi, thuận tiện nhìn cô mà thôi.
Nói một cách nhẹ nhàng thì anh chờ mình với cha mẹ anh tiếp xúc, một hai hoà hợp.
Bùi Yên liếc mắt sâu kín nhìn người đàn ông, anh đây là tự mua tự bán sao? Quần áo cô bị anh lột bỏ, rồi anh lại mặc lại từng cái cho cô, và cuối cùng là ôm cô đến đây.
Rõ ràng chủ ý chạy trốn tốt hơn mà...
Làm Dịch Phong phát hiện ra cô gái nhỏ đang bất mãn, bèn trùm cả bàn tay lên khuôn mặt cô, hơi hơi cong lưng, nhìn thẳng vào mắt cô:
"Yên Yên, nhìn anh."
Cô gái nhỏ ngước mắt đối mặt với anh.
"Anh không thể thiếu em, ai cũng không thể thay đổi được điều này". Lâm Dịch Phong cười xán lạn, hôn hôn khoé miệng cô, dùng giọng điệu bảo đảm nói.
"Quá khứ của anh, thời thơ ấu của anh, Yên Yên lại chưa từng tham dự, em không muốn đi tìm hiểu sao?"
Đáy mắt người đàn ông có gì đó lấp lánh, so với cửa sổ đính kim quang ngoài kia còn đẹp hơn gấp vạn lần. Lòng cô gái nhỏ đổi nhiên cảm thấy mềm mại, không chống cự nữa.
Bùi Yên nhìn khoé miệng đang cười của anh, cũng dần bình tĩnh lại, nắm tay anh đi vào.
***
Trong phòng bật đèn rất sáng, trang trí có chút đơn giản nhưng không mất đi vẻ xa hoa, vừa nhìn đã biết đây là nơi để tiếp khách.
Trong phòng, ngồi trên ghế sô pha là những người có địa vị, những đứa trẻ thì đứng bên cạnh, nói chuyện không ngừng.
Nghe được động tĩnh ở cửa, mọi người vội vàng quay đầu lại nhìn. Bùi Yên thấy thế thì cả người không tự chủ được mà run run, lòng bàn tay liền bị nắm chặt hơn chút.
Trong lòng Bùi Yên cảm thấy ấm áp, cô thong thả mà khéo léo nhìn qua. Ở sô pha là hai người đã có tuổi rồi, ước chừng bảy mươi.
Dù khuôn mặt bị nếp nhăn che kín cũng không che được tinh thần phấn chấn. Vẻ uy nghiêm nơi khoé mắt hơi giương lên nhìn Bùi Yên, nhưng lại có chút hiền từ.
Bên cạnh hai người là một phu nhân đang lễ phép đánh giá Bùi Yên. Khí chất trên người bà ấy rất nổi trội, cử chỉ lại ưu nhã, đương nhiên nhìn ra được khi còn trẻ bà là một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người.
Mà ngồi kế bên là một người đàn ông có khuôn mặt rất giống Lâm Dịch Phong. Mặt ông cực kì sắc bén, dường như có một loại áp lực vô hình.
Hình như cô đã từng gặp qua...
Trong lòng Bùi Yên nảy sinh vài phần nghi hoặc, nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều mà tiến lên, lễ phép khom người cười chào hỏi:
"Cháu chào ông nội, bà nội, chú, dì. Cháu là Bùi Yên ạ."
Giọng nói cô gái nhỏ ngọt ngào, thái độ lại không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh. Lúc ngẩng đầu liền thấy đôi mắt sáng rực rỡ lung linh của cô, khiến khuôn mặt nhỏ tràn đầy sức sống, kinh diễm động lòng người.
"Đứa bé ngoan.... mau lại đây..."
Lâm lão phu nhân vui mừng, đứa nhỏ này so với ảnh chụp còn đẹp hơn. Một động tác nhỏ của cô cũng có thể thấy được cô là người ôn nhu dịu dàng.
Bà đã gặp qua vô số người, nên vừa nhìn đã biết đứa bé này có thể quản được ai kia.
Không phải có câu ngạn ngữ nói rằng: "Bách luyện cương thành nhu" * sao?
( * bách luyện cương thành nhu: một người cứng rắn lạnh lẽo bên cạnh một người dịu dàng cũng trở thành ôn nhu)
Khó trách từ nửa năm trước Lâm Dịch Phong đã nhắc đến cô, bảo đảm sau khi mọi người gặp Bùi Yên chắc chắn sẽ thích cô. Quả nhiên, vừa nhìn cô bà đã thấy thân thuộc như cháu gái ruột vậy.
Lâm Linh vốn nghịch ngợm, còn hai đứa cháu trai lại có chủ kiến. Lâm lão phu nhân luôn muốn có cháu gái tri kỉ như vậy, bèn vươn tay với Bùi Yên:
"Đến đây với bà nào."
Bùi Yên nghe lời đi tới bên lão phu nhân. Lâm Linh chớp chớp mắt, nhường vị trí cho cô.
Lâm lão phu nhân kéo Bùi Yên ngồi xuống, cô gái nhỏ nhìn một vòng chung quanh. Mọi người đều đứng, sao cô có thể không biết xấu hổ mà ngồi xuống được chứ!
Kết quả, Lâm Dịch Phong không biết ở sau lưng cô khi nào, bàn tay to nhấn một cái, Bùi Yên bèn ngồi xuống.
Người đàn ông này thật đáng ghét... Cô gái nhỏ khẽ cắn môi, nếu không phái ở đây có nhiều người, vậy thì cô sẽ.....
"Mọi người đi ra ngoài hết đi, để ta nói chuyện với cháu dâu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.