Đôi mắt của Bùi Yên không ngừng lập lòe, một chút tâm tư nho nhỏ cũng bị bộc lộ ra ngoài. Cô gái nhỏ nghĩ rằng, nếu hai người ở chung phòng, lỡ như anh nhịn không được thì phải làm sao bây giờ? Những trang sử đen tối của anh quá nhiều nên chỉ hiệp ước bằng miệng đơn giản kia làm sao trói buộc nổi anh. Hơn nữa, bọn họ đâu phải chỉ đi một mình, còn có cả bạn bè anh nữa, nhìn thấy bọn họ ngủ chung một phòng, nếu hai người có lỡ thân mật với nhau một cách mờ ám, thì có khi chuyện này sẽ lại truyền đến tai ba mẹ anh mất. Cũng có thể họ sẽ nghĩ cô là một đứa con gái tùy tiện nữa. Dù một cô gái có tốt như thế nào, nhưng hành vi dụ dỗ bạn trai làm điều bậy bạ thì không đứng đắn tí nào. Lâm Linh nghe thấy lời đề nghị của chị dâu trên mặt liền lộ ra tia đắc ý tươi cười, đang chuẩn bị vỗ tay tán thưởng lại nghe thanh âm cự tuyệt của ông anh họ - người làm cô sợ hãi lâu nay, "Không được!" "Vì sao lại không thể chứ?" Bùi Yên bất mãn lên tiếng, khuôn mặt nhỏ tràn đầy sự lên án. Hầu kết của Lâm Dịch Phong lăn lộn, câu trả lời ư? Đương nhiên là vì anh một ngày cũng nhịn không được, làm sao có thể để cô ngủ cùng người khác chứ. Nhưng mà người đàn ông này lại đủ tinh ranh, anh biết nếu nói ra thì hỏa lực của Bùi Yên nhất định sẽ nhắm thẳng vào mình, thế là liếc nhìn người đứng bên cạnh Bùi Yên một cái. Lâm Linh trong nháy mắt đã tường tận, cô bé nghẹn khuất hai giây rồi bắt đầu lấy ra những lí do đầy bậy bạ. "Ách... cái kia... chị dâu, buổi tối em ngủ thường nghiến răng." "Hơn nữa... Còn có thói đá chăn, đá đến nỗi chăn rơi xuống đất, mẹ em ngủ cùng em mấy buổi thôi mà đã bị cảm rồi!" "Thật vậy sao?" Bùi Yên hồ nghi nhìn cô. Lâm Linh chân chó thừa nhận, "Là thật, chị vẫn nên ngủ với anh họ thì tốt hơn." Cô bé bất đắc dĩ phải gật đầu, lau đi mô hôi lạnh. Thành thật mà nói thì... bao nhiêu nhược điểm của cô đều bị anh họ nắm trong tay, đâu dám trái ý anh ta. Tùy tiện nói ra một cái thôi... ba mẹ cũng sẽ đánh chết cô mất! - -- Trong thang máy, Lâm Linh đứng bên cạnh Bùi Yên, dựa vào vai cô ríu rít, đem những chuyện lớn nhỏ trong nhà kể với Bùi Yên. Nói một hồi, Lâm Linh phát hiện quanh mũi mình xuất hiện một cỗ mũi hương thoang thoảng, thanh nhã quây quần. Thế là, cô dựa sát vào cổ Bùi Yên, "Chị dâu, người chị thơm lắm luôn ấy." Vừa nói vừa vén tay áo mình lên, ngửi thử mùi hương của chính mình, bất mãn nói: "Vì sao trên người em lại không có?" Vì thế, Lâm Linh càng có thêm một lí do để ăn vạ với Bùi Yên, hai tay cô ôm lấy tay Bùi Yên, như một con mèo nhỏ cọ qua cọ lại. Bùi Yên xem cô nhóc này là em gái của mình, rất tự nhiên mà chiều theo ý cô bé, nhưng chỉ có người bên cạnh là không vui. "Em không có xương sao? Tự mình về phòng đi!" Lâm Dịch Phong bất mãn mà nhíu mày, nhanh tay đem Lâm Linh đang dính chặt lấy bạn gái thân yêu của mình tách ra, kéo vali lại ngăn cách hai cô. Bùi Yên dở khóc dở cười nhìn cái vali dưới chân, cảm thấy hành động của anh thật ấu trĩ. Lâm Linh liếc nhìn Lâm Dịch Phong như muốn tùng xẻo một tấc thịt trên người anh, tức giận đến nhe răng, chỉ là khi đối mặt với đôi mắt đầy sắc bén không đánh tự thắng của người đàn ông đối diện, cô chỉ có thể ngậm bồ hòn ngọc, đè nén bằng cách giậm chân một cái. "Đúng rồi, anh ơi..." Đột nhiên nhớ đến việc người khác nhờ, Lâm Linh nhắc nhở anh: "Anh Tống Từ với mọi người dưới lầu chỗ quầy bar, hai người nhớ nhanh lên đấy" Lâm Dịch Phong gật đầu, "Ừm." Lâm Linh dò xét ánh mắt của anh, thấy tâm tình anh họ khá tốt, cô đem tính toán trong lòng mình nói ra. "Anh bảo anh Tống Từ điều chế cho em một ly Cocktail được không?" Lúc nãy, cô nhìn thấy ở quầy bar có mấy li màu sắc vừa rực rỡ vừa mê người, cô liền nài nỉ xin xỏ Tống Từ mãi. Kết quả... người ta lại ngậm một điếu thuốc, liếc mắt nhìn cô xem xét một hồi rồi thở dài, lắc đầu từ chối. "Em gái, anh họ của em mà biết chuyện này nhất định sẽ mắng anh mất." "Lát nữa anh ta đến, em đi xin cái chỉ thị đi." Ok, xin chỉ thị cái con khỉ... Nhưng mà, dụ hoặc quá lớn không thể cưỡng lại nổi, liêm sỉ gì đấy Lâm Linh cô đều không cần, như những lần trước cô tiến đến túm lấy tay áo của Lâm Dịch Phong, lắc qua lắc lại, tha thiết cầu xin. "Anh, em uống một chén! Chỉ một ly* thôi." (*: tác giả để vậy nha.) "Không được, buông tay ra." Lâm Dịch Phong gỡ áo khoác của mình ra khỏi tay cô, nhìn cô gái nhỏ đang cười bên cạnh. Anh khẽ nhếch, lời nói hướng về Lâm Linh nhưng ánh mắt mang mấy tia chế nhạo lại hướng về phía Bùi Yên, cố tình hạ xuống tốc độ, anh chậm rãi nói: "Anh họ của em giờ đã là người đàn ông có vợ, về sau muốn chạm vào anh thì cần phải xin chỉ thị từ phía chị dâu em, cô ấy cho phép em mới được đụng vào." "Lần em ôm anh ở sân bóng làm bạn gái anh ăn dấm, suýt chút nữa là nhân duyên của anh hỏng luôn rồi, biết chưa?" Trong nháy mắt, mặt Bùi Yên trở nên đỏ lựng, màu trắng của mũ nhung đối lập với khuôn mặt thành màu gan heo. Cô gái nhỏ giận lên, trừng mắt với người đàn ông không biết xấu hổ trước mặt, những lời buồn bực trong miệng cũng không thể nói ra vì Lâm Linh đang đứng ở đây, chỉ có thể nghẹn khuất nuốt trở lại. Rồi lại thêm cái khuôn mặt cùng biểu tình cái gì em cũng hiểu của Lâm Linh, cô gái nhỏ 囧 buồn bực đến rủ đầu xuống. Đột nhiên, trong lòng cô bắt đầu có sự cân nhắc, nếu không thì... đem hai tuần đổi thành hai năm đi, cho nghẹn chết anh, nghẹn chết anh luôn!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]