Thần Diệp qua mười giờ mới về tới nhà.
Trong phòng vẫn nhét đầy đồ đạc nhưng có một người ở cũng yên tĩnh quá mức. Đêm đông về muộn, đèn mới vừa mở, độ chiếu sáng yếu ớt giống như là hấp hối.
Tay Thần Diệp cầm điện thoại, mở loa ngoài thanh âm của người đàn ông từ trong điện thoại di động truyền tới: “Thật không có chuyện gì?”
Cậu hạ thấp người bàn tay di chuyển đến đầu giường, mở đèn sau bức bích họa: “Thật không có chuyện gì, sức của dì ấy không lớn, cũng không thể nào đánh em bị thương.”
“Anh không phải nói cái này.”
Thần Diệp nắm dụng cụ điều khiển từ xa cũng mở máy điều hòa: “Vậy thì càng không có gì khác.”
Người bên đầu kia điện thoại im lặng một lúc lâu: “Em… Cùng Thẩm Dư Chu?”
Thần Diệp nói: “Cũng không có chuyện gì, em cũng không muốn chỉ đánh chủ ý lên một người.”
“Nếu mà anh ta sửa đổi cũng có thể cân nhắc, chỉ là… bản thân em phải nhìn rõ ràng.”
Thần Diệp nở nụ cười, “Yên tâm, em hiểu được.”
Người kia dường như là do dự một chút mới mở miệng: “Trước kia tại câu lạc tennis nhìn thấy em cầm vật kia anh còn tưởng rằng…”
“Cùng Thẩm Dư Chu không liên quan.” Thần Diệp nói.
Sau đó là một sự trầm mặc kéo về, một cỗ thê lương thuận theo những đốt xương mà xuyên vào tâm người.
Thần Diệp vừa định nói gì đó để chấm dứt cuộc nói chuyện, nhưng người bên kia có chút nản lòng mà nói: “Vậy được, dự báo thời tiết nói ngày mai có mưa, trước khi ra ngoài nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-ca-thanh-van-dai-vu-thi/201175/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.