Vẻ mặt La Duyệt Kỳ và Kim Đào trở nên vô cùng khiếp sợ nhìn Mạc Duy Khiêm.
Không thể nào chứ? Hãng châu báu này không phải nổi tiếng bình thường đâu, sao có thể là do Mạc Duy Khiêm mở được? Chuyện này quá phóng đại rồi, không khéo hắn chỉ có cổ phần thôi, La Duyệt Kỳ tự an ủi mình như vậy.
Thấy không ai nói chuyện, Mạc Duy Khiêm cười nói: “Hàn Giang nói chuyện quá trực tiếp, Kim Đào đừng để ý nhé, thật ra kinh doanh cửa hàng độc quyền cũng chỉ là việc làm thêm thôi, việc làm ăn của nhà tôi chủ yếu đều ở mặt khai thác, nhãn hiệu này chẳng qua là tự làm ra để tiêu thụ, nhưng chất lượng đồ vật thật sự không thành vấn đề.”
“Anh nói dối, anh chỉ là nhân viên nhà nước sao có thể kinh doanh được? Mạc Duy Khiêm, anh coi thường người khác quá rồi, anh nghĩ ngay cả điều đó mà tôi cũng không biết ư? Nếu lời anh nói là thật thì ngay bây giờ tôi có thể tố cáo anh!” Kim Đào đột nhiên lớn tiếng nói.
Nghĩ ai cũng ngu ngốc, thật sự nghĩ hắn dễ lừa thế ư?
“Chỉ cần tôi không làm trái pháp luật, không vi phạm kỷ luật thì cậu tố cáo cũng vô dụng thôi, hơn nữa cậu cũng không có căn cứ chứng minh đâu, tôi biết cửa hàng độc quyền ở Danh Tĩnh này đang triển lãm một viên kim cương hồng hiếm có, dù hơi nhỏ nhưng lại là bảo vật trấn điếm, ba tháng sau sẽ đưa về tổng công ty, bởi thế không đáng bán ra ngoài, mà tôi định đợi viên kim cương này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-bien/1542910/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.