Kim Đào mang đầy bụng tâm sự trở về đội, mặc dù trước mặt Mạc Duy Khiêm hắn tỏ ra vô cùng cứng rắn, nhưng cuối cùng phải làm thế nào thì hắn cũng chưa nghĩ ra, chỉ mặt cau mày có nằm trên giường ký túc xá ngẩn người. 
“Ngẩn người ra làm gì vậy, huấn luyện viên nói hôm nay có thể thư giãn một chút, chúng ta ra ngoài chơi đi?” 
Kim Đào nhìn về phía bạn cùng đội nói: “Tớ đang phiền lòng, không đi.” 
“Cậu còn buồn cái gì chứ, bây giờ chủ lực đội bóng là cậu, tiền thưởng của cậu cũng nhiều nhất, nếu thật sự có chuyện gì thì cứ nói với anh em xem có giúp đỡ được gì không.” 
“Bạn gái tớ đắc tội với một đồn trưởng đồn cảnh sát, người kia vẫn gây phiền phức cho cô ấy, tớ đang nghĩ xem có thể nói với người bên hệ thống công an một chút không, tiền không phải vấn đề, chỉ cần có thể giải quyết xong chuyện này là tốt rồi.” Kim Đào cũng thuận miệng nói, cũng không nghĩ bạn cùng đội có thể giúp được gì. 
“À, chuyện này đúng là không dễ, để tớ nghĩ xem sao.” 
Người kia suy nghĩ một lát rồi đột nhiên vỗ đùi nói: “A, sao cậu không nói sớm chứ, người giúp đỡ được thì thật ra có một người, không phải Loan Ninh quen biết không ít người sao? Có nhớ lần trước có một người anh em vì đánh người khác bị thương nặng mà phải rời đội không? Cũng là do cậu ấy giải quyết giúp đấy. Nhưng mà, quan hệ của cậu và cậu ấy bây giờ hơi ngại, chỉ sợ khó nói chuyện.” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-bien/1542899/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.