Ôn Tửu bất ngờ không kịp đề phòng, gấp gáp nói: “Buông, mau buông.”
Yến Luật nghiêm mặt nói: “Em đừng cậymạnh, anh đưa em vào trường đua ngựa tìm bác sĩ nhìn xem.” Đột nhiên sắc mặt anh trở nên lạnh lùng, nghiêm túc, khí thế có vài phần không giậnmà uy.
Ôn Tửu cảm thấy mình không bị nặng lắm,có trở ngại, nhiều lắm chính là bong gân. Vốn đang giãy muốn xuống tựđi, nhưng nghĩ nghĩ rồi lại thay đổi ý định. Hồ câu cá cách trường đuangựa rất xa, Yến Luật một đường bế cô đi như vậy, nhất định không chịuđựng nổi.
Để Yến Luật chịu chút khổ chịu chút mệt, biết khó mà lui cũng không tồi, với bộ dáng thiếu gia nuông chiều từbé, xem anh có thể bế bao lâu?
Tuy rằng Ôn Tửu không mập, nhưng rốtcuộc đường xá không gần, đi trong chốc lát, nhìn thái dương Yến Luật đãđổ mồ hôi, Ôn Tửu mềm lòng.
“Anh thả em xuống, em tự đi được.”
Yến Luật không lên tiếng trả lời, vẫn bế cô đi về phía trường đua ngựa.
Ôn Tửu vốn là muốn làm khó anh, lúc này thật đúng là đau lòng rồi, bắt đầu giãy xuống dưới, sợ anh mệt.
Yến Luật ngừng bước chân, ngược lại ôm cô chặt hơn, “Em đừng lộn xộn.”
Anh không chịu thả Ôn Tửu xuống dưới,nhưng Ôn Tửu lại không muốn để anh nhìn ra mình đau lòng anh, đành phảinói: “Vậy anh cõng em đi, bế như vậy, em thực không thoải mái.” Cõngtiết kiệm sức hơn bế nhiều.
Yến Luật nhìn cô, đột nhiên cười cười.
Trái tim Ôn Tửu đập rộn lên, không biết anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-bat-yem-tra/2024142/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.