Chờ thời điểm ý thức được ý nghĩ này rất không hiền hậu thì Yến Luật mím môi, vội vàng nén lại ý cười, sau đórất trượng nghĩa rất quân tử ôm chặt Ôn Tửu, nhẹ giọng hỏi: “vậy tôi ômem lên xe nghỉ một lát nhé?”
“Tôi không sao, chỉ chút nữa là tốt ngay thôi.” Ôn Tửu thò tay đẩy Yến Luật ra, “anh không cần phải vịn chặt như vậy, tôi cũng không choáng váng nghiêm trọng như vậy.” Chỉ là tim đậpnhanh hơn, đầu óc choáng váng vô lực, nhưng còn chưa tới mức té xỉu bênđường.
Yến Luật cúi đầu nhìn gương mặt cô cô, thân thiết hỏi: “Sao em lại choáng váng khi thấy máu?”
Ôn Tửu trước giờ luôn luôn độc lập mạnh mẽ ở trước mặt anh cũng có chút khó xử.
Cô thấp giọng giải thích nói: “Trước kia tôi không có tật xấu này, bảy năm trước…” Nói đến đây, cô hơi tạm dừng: “chính mắt tôi nhìn thấy một người bạn rơi từ trên lầu xuống… từ đó vềsau tôi không thể nhìn thấy người chảy máu trên mặt, đây chính là mộtchướng ngại tâm lý.”
Ôn Tửu phát hiện chính mình có chướngngại tâm lý này chính là vào lúc đánh đập Thương Cảnh Thiên. Đó là lầnđầu tiên Ôn Tửu ra tay độc ác đánh người, trong lúc đau đớn tức giận, cô đã ra tay rất nặng, Thương Cảnh Thiên bị đánh chảy máu mũi, thậm chícòn rơi cả răng.
Ai biết, nhìn thấy máu tươi trên mặt anh ta khiến Ôn Tửu đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng mặt mũi máu me bi thảmcủa Dịch Đường sau khi ngã xuống, lập tức hoảng hốt choáng váng đầu óc,thân thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-bat-yem-tra/2024115/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.